Thơ đã trốn biệt, theo anh về Thị xã
Tìm nhau không em ? Cúc đã ố sắc vàng
Sau vườn nhà anh màu Loa Kèn vẫn trắng
Em ghé thử xem "thuận mắt biết nhường nào"
Đất đỏ quê anh, vẫn một "Màu huyền ảo
bỉ ngạn luân hồi, nghiệt ngã kiếp nhân sinh"
Một cõi Ta Bà, em cần gì suy tính ?
Sinh - Lão - Bệnh rồi, Tử sẽ tới liền tay.
Má gói bánh ngon anh phần em mấy cái
Ba không dép giày lội nắng hái cà phê
Hai người đàn ông không cùng chung thế hệ
Nhưng cha mẹ nào lại nói chẳng thương con ?
Sài Gòn của ta nhân tình thôi đưa đón
Tây Nguyên anh về nắng cháy sạm màu da
À mà không phải "Là do anh tệ quá
đàn ông gì mà trắng như mỡ mùa Đông"
Em trói thơ; anh cột vào chiều gió lộng
Bằng; trắc - câu vần cười đắc chí: Tự do
Thơ trốn dăm hôm rồi về lại với Phố
Nên thôi đừng tìm để rớm máu Thiên Di
Thơ Anh trốn rồi, Nàng thấy thì du di
Commần mần ơn : Thơ Pháp hạ lưu tình.
P/s:
# Tớ nhầm! Phải là Đao Pháp hạ lưu tình mới đúng
# Tớ "trốn" 2 ngày mới "tìm" được bài Ther. Nàng cứ làm ngơ vờ như mình không thấy! (Nhé)