➤➤ CALL SHOW UY TÍN
➤➤ PHIM SEX: PHIMSEXXX.TV
➤➤ PHIM SEX: PHIMSEXXX.TV
➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP TBD
Những bức thư tình viết vội (1)
Cô gái nhận lấy khăn ướt từ chàng trai để lau đi các vết bám trên khuôn mặt ngây ngô mà có phần tinh nghịch; ròng rã suốt gần 3h từ SG đến Cần Giờ; ọc ạch, rị mọ vừa đi vừa lo lạc đường; trên con Cub86 đã muốn xì khói, mà chỉ nhìn thấy dưới chân là con đường dài hun hút với đá và đá, không 1 bóng người; chỉ lác đác vài căn nhà trơ trọi; bên 1 phía xa xa là bạt ngàn những cây cao su thẳng tắp, lại có phần lành lạnh.
- Đố anh giải được bài này?
- Đâu lấy ra cho anh xem?
- Ủa sao lại là thơ vậy em? Anh còn tưởng toán.
- Hihii (cười che miệng), nó ko phải toán nhưng có lẽ sẽ làm khó được ông cụ già khó tính như anh đó.
(Yên lặng)
‘Đem bỏ đờ đi,
Đà mất huyền đà ngã,
Yếu bỏ sắc yếu xanh,
Anh hay đoán thử xem là cái chi?’
- Anh đọc hoài mà không hiểu vậy nè, đúng là không dễ (nhíu mày). Em giải được không? (Cười gượng)
- Anh thử đọc lại từng câu, chậm thôi, có lẽ sẽ khám phá điều gì đó thì sao? (lè lưỡi tinh nghịch)
(Yên lặng)
- (nhíu mày) Ồ! Hình như anh hiểu rồi, thì ra là chơi chữ hen. Ai nghĩ được thế cũng lãng mạn quá nhỉ. (cười gượng)
- Dạ, có lẽ thế!? (cười mím chi)
- Thôi, chắc em đói lắm rồi, mình gọi gì ăn đi rồi tranh thủ xuống dạo biển rồi về sớm nè.
- Dạ! (nhíu mày, nhẹ gật đầu)
Dưới cái nắng trưa trên bãi biển tháng 11 năm đó, đã nhen nhóm trong lòng của ai đó 1 cảm giác ấm áp, đơn thuần, mà đến gần 4 năm sau mới có sự khởi đầu, và cũng có lẽ chưa từng kết thúc trong ký ức của người còn lại theo cái cách bình thường như người ta vẫn gọi, là chia tay”.
———
“Con đường đó cũng như chính cái cuộc tình ấy, vốn không ngắn không dài nhưng bây giờ chỉ còn là từng chuỗi ký ức rời rạc như thước phim được quay chậm, đến vô tận trong cái thế giới trống rỗng và cô đơn của chàng trai năm ấy mỗi khi nghĩ về”.
Cô gái nhận lấy khăn ướt từ chàng trai để lau đi các vết bám trên khuôn mặt ngây ngô mà có phần tinh nghịch; ròng rã suốt gần 3h từ SG đến Cần Giờ; ọc ạch, rị mọ vừa đi vừa lo lạc đường; trên con Cub86 đã muốn xì khói, mà chỉ nhìn thấy dưới chân là con đường dài hun hút với đá và đá, không 1 bóng người; chỉ lác đác vài căn nhà trơ trọi; bên 1 phía xa xa là bạt ngàn những cây cao su thẳng tắp, lại có phần lành lạnh.
- Đố anh giải được bài này?
- Đâu lấy ra cho anh xem?
- Ủa sao lại là thơ vậy em? Anh còn tưởng toán.
- Hihii (cười che miệng), nó ko phải toán nhưng có lẽ sẽ làm khó được ông cụ già khó tính như anh đó.
(Yên lặng)
‘Đem bỏ đờ đi,
Đà mất huyền đà ngã,
Yếu bỏ sắc yếu xanh,
Anh hay đoán thử xem là cái chi?’
- Anh đọc hoài mà không hiểu vậy nè, đúng là không dễ (nhíu mày). Em giải được không? (Cười gượng)
- Anh thử đọc lại từng câu, chậm thôi, có lẽ sẽ khám phá điều gì đó thì sao? (lè lưỡi tinh nghịch)
(Yên lặng)
- (nhíu mày) Ồ! Hình như anh hiểu rồi, thì ra là chơi chữ hen. Ai nghĩ được thế cũng lãng mạn quá nhỉ. (cười gượng)
- Dạ, có lẽ thế!? (cười mím chi)
- Thôi, chắc em đói lắm rồi, mình gọi gì ăn đi rồi tranh thủ xuống dạo biển rồi về sớm nè.
- Dạ! (nhíu mày, nhẹ gật đầu)
Dưới cái nắng trưa trên bãi biển tháng 11 năm đó, đã nhen nhóm trong lòng của ai đó 1 cảm giác ấm áp, đơn thuần, mà đến gần 4 năm sau mới có sự khởi đầu, và cũng có lẽ chưa từng kết thúc trong ký ức của người còn lại theo cái cách bình thường như người ta vẫn gọi, là chia tay”.
———
“Con đường đó cũng như chính cái cuộc tình ấy, vốn không ngắn không dài nhưng bây giờ chỉ còn là từng chuỗi ký ức rời rạc như thước phim được quay chậm, đến vô tận trong cái thế giới trống rỗng và cô đơn của chàng trai năm ấy mỗi khi nghĩ về”.
Sửa lần cuối: