Bỗng có một ngày thấy trống rỗng dễ sợ. Nhìn quanh quẩn không có ai để trải lòng, để lấp đầy khoảng trống đó. Có một ngày lòng nặng trĩu muốn chia sẽ với ai đó nhưng vào zalo rồi Messenger cũng không có ai. Có một ngày muốn bật khóc nức nở để tuôn trào những ấm ức trong lòng nhưng lại chẳng có ai lấy khăn giấy thấm nước mắt cho.
Và rồi có một ngày yếu đuối đến gục ngã muốn mượn vai ai đó để dựa vào một chút thôi mà cuối cũng cũng chẳng có ai.
Lạc quan đến mấy rồi cũng có ngày cười cũng không còn sức. Mạnh mẽ đến mấy thì cũng có lúc muốn dựa dẫm vào ai đó.
Chông chênh lạc lõng quá mà không biết phải làm sao. Hạnh phúc thì ngắn ngủi mà sao ngày buồn nó cứ dài lê thê.
Có một ngày chợt buồn như thế thôi...
Và rồi có một ngày yếu đuối đến gục ngã muốn mượn vai ai đó để dựa vào một chút thôi mà cuối cũng cũng chẳng có ai.
Lạc quan đến mấy rồi cũng có ngày cười cũng không còn sức. Mạnh mẽ đến mấy thì cũng có lúc muốn dựa dẫm vào ai đó.
Chông chênh lạc lõng quá mà không biết phải làm sao. Hạnh phúc thì ngắn ngủi mà sao ngày buồn nó cứ dài lê thê.
Có một ngày chợt buồn như thế thôi...