Lãng đãng ngày mưa 2024 | ID: 65590

Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
SH viết rất sâu lắng, đọc đi vào lòng người.

Mình ko có những ngày ngắm nhìn dòng người từ kí túc. chỉ có những chuyến xe buýt và những câu chuyện TÌNH CẢM không tên.

Ngày đầu tiên đi học là lần đầu được đi xe buýt, trong đầm thầm nghĩ " sao xe buýt lại đông vậy nhỉ?" Lúc ngồi trên xe cố hình dung là qua cầu là phải xuống.... nhưng đông quá, chen nhau mà chưa kịp xuống xe đã đi. Cứ đứng ở cửa đó kêu gào" Chú ơi, cháu học ở đây, cho cháu xuống đây". Một giọng nói của ai đó nhắc " Đi điểm tiếp theo thì xuống rồi đi bộ ngược lại".... lòng cũng yên tâm là vẫn đến được trường
..Từ đó cũng xuất hiện những người BẠN.........
Một chiều mưa tháng 8.. cả 2 đứa không bắt được xe.... tớ quen cậu, cậu nói cậu học ở Sư Phạm ngoại ngữ giờ phải bắt xe về nhà người quen ăn trung thu.... trời đổ mưa rào, cậu mạng ô ra 2 đứa che cùng, tíu tít từ lạ thành quen.....rồi đến 8h tối 2 đứa mới chen nhau được lên chiếc xe buýt đó. Cậu đứng sát vào tớ, tớ nghe từng nhịp thở dồn dập của câu......và rồi xuống xe cả 2 đứa nhanh chạy mỗi đứa chạy một hướng vì trời mưa.... Ngày hôm sau tớ sang tìm cậu....nhưng ko thấy, tớ biết từ đó tớ lại lạc mất cậu......

Cũng một buổi chiều mưa, tớ cũng quen cậu (cô gái khác). Cậu rất xinh và cao, cậu bảo tớ cao 1m72 đấy nhé.....tớ đứng nhìn, trời cũng lại đổ mưa, cả tớ và cậu đều ko bắt được xe.... cậu tiến lại tớ bảo " 2 ô chụm lại sẽ ko bị ướt" tớ và cậu quen nhau...cậu nói tớ đang học ôn thi lại, năm sau tớ sẽ thi trường của cậu, cậu phải làm tình nguyện viên hướng dẫn tớ nhé. Nếu ko thi được tớ sẽ về Hạ Long (nhà bạn ý ở Hạ Long)

Tớ cũng chỉ im lặng.. vì tớ nghĩ sẽ lại cái chia tay lúc xuống xe mỗi đứa mỗi ngả và thành xa lạ.... Hôm sau, lại bắt xe đi học vào một buổi trưa hè, tớ phi lên xe ko muộn học thì... tớ lại thấy cậu, cậu bảo tớ đứng lại gần chỗ tớ đi.... kể từ đó bọn mình thân...đi về cậu luôn đợi tớ ở ĐHQG và tớ về cũng sang Sư Phạm tìm vào lớp cậu .....
chuyện gì đến cũng đến, cậu cũng kết thúc đợt ôn thi và về nhà, còn tớ.... ở lại đất HN này.. trong lòng tớ cũng có chút rung động với cậu.. ngày chia tay, cậu hẹn gặp tớ....2 đứa đứng ở tầng 9 kí túc (kí túc của một trường khác), mắt nhìn nhau say đắm dưới ánh trăng mà ko dám chạm tay vào nhau.....Cậu bảo tớ " rằng nhất định sẽ quay lại HN tìm tớ"....
.........(...)....
khi nào đó viết tiếp ^^
Có chuyện để hóng là được rồi, đâu ai dám đòi hỏi văn chương lai láng chi nhỉ. Mà bác khéo lựa, cao tới m72. Quá ngưỡng mộ so với đứa chân dài không quá 4 gang tay như tớ :)))))
 
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Thành viên chính thức
Cún nhồi bông Rượu
User ID
192306
Tham gia
16/9/20
Bài viết
311
Like
552
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831
Có chuyện để hóng là được rồi, đâu ai dám đòi hỏi văn chương lai láng chi nhỉ. Mà bác khéo lựa, cao tới m72. Quá ngưỡng mộ so với đứa chân dài không quá 4 gang tay như tớ :)))))
Có lựa đâu, tình cờ quen nhau thôi.
 
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Thành viên chính thức
Cún nhồi bông Rượu
User ID
192306
Tham gia
16/9/20
Bài viết
311
Like
552
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831
Hehehe
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Lại một ngày nắng chói chang như bao ngày. Ve kêu râm rang đinh tai nhức óc. Nhớ thời còn tuổi trẻ, lần đầu tiên cả bọn xách xe máy đi Tây Ninh, qua nhà nội của đứa bạn chơi. Quyết định được đưa ra buổi chiều tối và sáng hơm sau phóng đi vội vã vì sợ nhà biết. Nhà nội gần ruộng. Là bãi đất sỏi đá gần suối, có mọi nước ngọt lịm và mát lành như phần lớn địa hình của xứ miền đông nam bộ. Nội cười móm mém bảo sao bọn bay về mà không nói sớm để tao luộc khoai cho ăn. Giờ nhà chỉ có cá kho cà. Bay ra ruộng hái rau vào ăn cơm. Nó vẫn nhớ mãi ký ức lần đầu tiên lội ruộng lội sình, lội ra con suối trong veo đầy sim chín, nhớ cả đứa bạn còng lưng cõng nó vào vì tính ỉ ôi sợ đĩa và sợ bẩn của nó. Nhớ nụ cười hiền khô của nội của đứa bạn.
Nhớ cả những ngày nắng mùa hè trốn học đi lội ruộng hái sen, được chủ ruộng hái cho cả ôm hoa và bảo đừng lội xuống vì ao sâu. Nhớ những ngày lang thang đà lạt, được chủ vườn tặng cho cả ôm hoa không vì lí do gì cả. Thích thì cho thế thôi.
Nó thích cái cách thế giới thật ngọt ngào, ngọt như mật mía trong những miếng bánh xốp kẹo mạch nha. Thích những trưa hè oi ả.
nhưng nó cũng thích những đêm trên núi nhìn về thành phố lung linh sắc màu. Trai gái ngồi ôm nhau đắm chìm trong thế giới của nhau bên lề thế giới lung linh huyền ảo.

 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Ngày dài, lẫn thẫn mênh mang trong hoang hoải của cơn nhức đầu kinh niên. Thôi thì đọc thơ vậy.
After a while you learn…”
Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. Shoffstall

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều
Một thứ là cái nắm tay thật chặt
Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu.

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn
Và nếu có một đồng hành dai dẳng
Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an.

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng
Những món quà không hề là tín vật
Hôn và quà đâu có nghĩa là xong.

Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận
“Mình đã thua” theo cách một quý bà
Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc
Chứ không như một đứa trẻ lu loa.

Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui
Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc
Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời.

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui
Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát
Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời.

Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh
Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó
Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình.

Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được
Dù lòng ta có tha thiết thế nào
Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động
Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao.

Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt
Một người kia dù có tốt cách gì
Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn
Và mình cần phải học cách quên đi.

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Một lần sai ôi mất cả thành trì
Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc
Chút sai lầm là có thể tan đi.

Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ
Bạn bè kia không máu mủ ruột rà
Nhưng họ là anh em mình có được
Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha.

Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận
Bạn đổi thay là một chuyện rất thường
Ai mà chẳng có khi này khi khác
Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn.

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Chính ta nên là bạn tốt của mình
Vì những người trên đời ta yêu nhất
Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình.

Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào
Thì mình cũng chả nên hùa theo nó
Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào…
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào
Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu
Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.
Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Nhớ thuở ban đầu biết yêu, khi chia tay tưởng đất trời sụp đổ. Vây quanh cùng nỗi đau vì bị lừa dối, vì nỗi cô đơn và mặc cảm bởi những ánh mắt mang nỗi niềm “thấy chưa đã bảo rồi mà không nghe”. Nước mắt ấy có làm ta trở nên mạnh mẽ hơn hay chỉ là những ngày dài vô dụng. Thời gian qua, đôi lúc lại vật vã với câu hỏi nếu gặp lại nhau rồi sẽ ra sao? Ngày sau ấy, khi gặp lại nhau tim có đau? Nước mắt có còn rơi?
và ngày sau khi gặp lại, và rất lâu sau đó, khi đi qua, khi trải qua cuộc tình sâu nặng hơn, khắc cốt ghi tâm vào trong tim thì nhìn lại mọi chuyện cứ như một thước film trôi qua trong dòng đời. Hành trang đi theo chỉ còn lại câu hỏi: em tốt hơn rồi, người có thấy không?
giờ đây, có đôi lúc lại nghĩ khi ta tốt hơn rồi, khi ta biết yêu thương chính bản thân mình rồi thì tất cả chỉ là động lực, là chướng ngại để tự mình tiến lên, để mình tốt hơn mỗi ngày mà thôi

 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Nghỉ lễ lười biếng nhác, chẳng biết làm gì nên toàn đội nắng lội chợ. 50 nghìn cho 50 bông hồng Đà Lạt đang độ hoa nở rực và ế đớn đau của người nông dân,120 nghìn cho 1 chục loa kèn cuối mùa. Nhặt nhạnh tất cả mang sắc màu mùa hạ về với nhà, với gia đình. Đi dưới cái nắng chói chang cháy da cháy thịt, lại thèm chút đêm hôm se lạnh những ngày cuối năm. Nhớ đôi khi ghé quán cà phê bên nguyễn văn thủ uống ly cà phê chua loét để nghe anh chàng đánh đàn piano chán đời bên phím nhạc. Quán vắng, anh cũng buồn ngồi gảy những điệu đơn côi. Đôi khi chuyền anh mẩu giấy nhờ anh đánh bài nào đó, nhìn anh hấp háy mắt vui vẻ đệm đàn, đôi khi anh khe khẽ bảo đợi anh đánh dở bài khách đã kêu, đôi khi anh bảo bài buồn quá để anh đổi bài khác. Chẳng biết anh tên gì, chẳng bao giờ trò chuyện, chỉ là hai kẻ xa lạ, ngồi với nhau bên điệu nhạc. Có hôm trời mưa, anh khẽ bảo ở lại chờ anh chơi nhạc bớt mưa rồi về. Cái đứa ngây ngốc vẫn kiên quyết đi về trong mưa, về với cô đơn trong căn phòng vắng. Sau này khi quán đổi chủ, anh thôi không chơi ở đó, nó cũng không còn ghé quán nữa. Nó cũng chẳng biết anh tên gì, chỉ nhớ đến người con trai có nụ cười buồn hay đánh những điệu nhạc buồn

 
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Thành viên chính thức
Cún nhồi bông Rượu
User ID
192306
Tham gia
16/9/20
Bài viết
311
Like
552
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831
Nóng hừng hực
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Có những ngày mỏi mệt, nụ cười thường trực trên môi, laugh out loud for no reason nhưng vẫn không cởi bỏ được nỗi sầu trong tim.
Will you stay with me
Will you be my love?

 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Ai không có một thời tuổi trẻ ngông cuồng và đầy màu sắc
Mùa hè năm đó, lang thang nơi vùng đất lạ, tối đến là lại lê la ăn hàng, ăn quà vặt, shopping vô tội vạ với hành trang là thứ ngôn ngữ gãy vụn sau nữa năm chăm chỉ cặm cụi học. Thứ ngôn ngữ chỉ đủ để tự tin ra đường không sợ lạc, đủ để đếm tiền trả giá và..hết. Tối đến là những đêm lê la quán trà, đi bắn game và đếm ticket để đổi quà như bọn trẻ nhỏ, đi nhà sách trải nghiệm đọc sách giữa đêm. Là những đêm đi bar đánh bida và uống bia, nghe nhạc từ những máy phát đĩa gắn tường mà mỗi lần nghe lại đòi hỏi sự kiên nhẫn trở lật từng đĩa để chọn bài. Là lần đầu tiên biết đến one night stand, run rẩy sợ hãi đến nỗi phải réo rắt lôi đầu đứa bạn từ bar say khướt về cứu hộ, là lời xin lỗi chân thành từ người đề nghị one night stand trong đêm cuối chuẩn bị về nước. Ai cũng đi qua những mùa hè rực rỡ sắc màu của cuộc đời để khi nhìn lại là nụ cười.

 
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Thành viên chính thức
Cún nhồi bông Rượu
User ID
192306
Tham gia
16/9/20
Bài viết
311
Like
552
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831
Ai không có một thời tuổi trẻ ngông cuồng và đầy màu sắc
Mùa hè năm đó, lang thang nơi vùng đất lạ, tối đến là lại lê la ăn hàng, ăn quà vặt, shopping vô tội vạ với hành trang là thứ ngôn ngữ gãy vụn sau nữa năm chăm chỉ cặm cụi học. Thứ ngôn ngữ chỉ đủ để tự tin ra đường không sợ lạc, đủ để đếm tiền trả giá và..hết. Tối đến là những đêm lê la quán trà, đi bắn game và đếm ticket để đổi quà như bọn trẻ nhỏ, đi nhà sách trải nghiệm đọc sách giữa đêm. Là những đêm đi bar đánh bida và uống bia, nghe nhạc từ những máy phát đĩa gắn tường mà mỗi lần nghe lại đòi hỏi sự kiên nhẫn trở lật từng đĩa để chọn bài. Là lần đầu tiên biết đến one night stand, run rẩy sợ hãi đến nỗi phải réo rắt lôi đầu đứa bạn từ bar say khướt về cứu hộ, là lời xin lỗi chân thành từ người đề nghị one night stand trong đêm cuối chuẩn bị về nước. Ai cũng đi qua những mùa hè rực rỡ sắc màu của cuộc đời để khi nhìn lại là nụ cười.


Đôi khi, cũng thèm cảm giác viết lách như ngày xưa.....Nhưng cảm giác viết dường như mạch cảm xúc đã "chai sạn" dòng văn không còn mũi mẫn cuốn hút nữa.
Nhưng cũng nên viết... gì đó để có một cảm giác, một tâm hồn, suy nghĩ nhạy bén hơn.....
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Cũng là thứ “ngôn ngữ” như SH20 viết….

Một thứ ngôn ngữ “nghèo nàn” không đủ để sống ở nước bạn…. ta đến nước bạn vào những ngày cuối thu vì công việc….

Những ngày sau đó thứ ngôn ngữ nghèo nàn làm nó sợ hãi khi gặp những người bạn “Ấn Độ”. Tiếng họ nói như bắp rang trên bếp than hồng, như chiếc xe đăng lăn bánh trên đường đẩy đá dăm… nó sợ….

Mọi thứ rồi cũng nhanh chóng qua đi bằng sự nỗ nực của nó,…. Rồi nó cũng thích nghi với cuộc sống ở đây…

Nó nhớ chiếc xe buýt nhét đầy người giữa cái nắng nóng chói chang… khi mọi người trên xe nhìn nó với cái nhìn lạ lẫm

Nhớ chinatown với chai bia mát lạnh….mắt hơi mờ mờ.. để ngắm nhìn những cô gái

Nhớ những vùng hoang mạc hẻo lánh chỉ có những người du mục….chỉ có chiếc xe chạy xuyên qua…..

Nhớ chuyến đi biển hãi hùng khi đi xuyên hết đèo này đến đèo kia bằng chiếc che giống Túc túc bên Thailand…

…..
Uy ấn độ luôn. Đã từng mơ một ngày gạt bỏ mọi thứ, sang ấy ăn chay, thăm nhà những người bạn, đến những nơi muốn tới, vô một khoá thiền tu nào đó níu mình nữa năm. Tớ tin một ngày nào đó tớ sẽ làm được. Cuộc sống mà, cứ ước mơ nhỉ.
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Cuối ngày về sớm, kết thúc 1 tuần lễ căng thẳng và dài đằng đẵng của những nỗi buồn, của những trăn trở về cuộc sống và kiếp người, của những lọc lừa và thủ đoạn. Có quá nhiều điều ta phải nhìn và vờ như không thấy trong cuộc sống này. Và cuộc sống thì lại thật ngắn ngủi, chớp mắt là đã trôi qua như mây trôi không bao giờ trở lại. Anh taxi bảo anh chở em mấy lần rồi mà cũng chẳng thể nhớ mặt anh hay những người khác. Vốn dĩ nó cũng lười đi xe quen để đỡ phải nhớ anh tài xế chạy 2-4-6 hay 3-5-7. Cuộc sống cũng vội vã lướt qua bên khung cửa như bóng đèn neon nhiều màu sắc và cảnh vật lướt qua ta trên đường đời.
Chợt thèm ngày hè rực nắng rong ruổi đạp xe nơi miền quê, hít thở căng tràn mùi oải hương, mùi ngai ngái của những cây sồi già hai bên đường và mùi cỏ cây nơi những vườn nho xanh xao cỏ úa. Nhớ cả sự cáu bẳn của những người nông dân già nơi góc phố thơm lừng ly capu nóng không đường. Nó nhớ miền quê nào đó của mùa thu với nắng vàng hanh hao và hàng ngân hạnh vàng rực cả hoàng hôn, có những thím nông dân chất phát bày bán những gốc cúc, những chùm nho chín mọng nơi vườn nhà mới mang ra.
nó lạc mất chính mình trong cuộc sống này dù tuần sau nó lại rạng rỡ hối hả để tiếp tục cái vòng xoay đó

 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Có những ngày ngồi lướt từng trang sách đếm thời gian trôi. Có những ngày căng như dây đàn để không lỡ mất cuộc đời mình, để ngày trôi qua không nhạt nhẽo.
có đôi khi nghĩ nếu cứ sống mòn, sống nhạt nhẽo này mình sẽ chết già. Và mỗi khi như vậy lại xách ba lô lên và đi đến một vùng đất xa lạ nào đó, gửi nỗi buồn lại vào đất và lại tiếp tục tan vào cuộc đời. Giờ thì bó gối trong căn phòng, cười sặc sụa với những ngây ngô, cáu gắt với những trò đùa hay deadline dí sát mông. Điều duy nhất hấp dẫn trong cuộc đời là khi ta được làm điều ta thích, được bận rộn và được học hỏi, được thử thách mình trong mỗi ngày.
Cố lên, rồi ngày mai sẽ khác, sẽ lại được rong chơi, sẽ đến những nơi cần đến và tồn tại trog yên binh
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Bỏ dở cuốn sách nữa chừng. Biết là thói quen không tốt nhưng thật sự không thẩm thấu hơn được nữa, hay do đã mong đợi cao hơn thế nên không thể tiếp tục được.
tuổi già ngáo đá, danh hiệu tự đặt và có lẽ càng ngày cành cảm nhận nó tồn tại một cách sâu sắc khi phát hiện bản thân mình ghi note nhầm lẫn tràn lan trên 2 cuốn sổ. May mà chỉ là sổ cá nhân chứ không phải sổ công việc. Đôi khi nghĩ đến việc lưu trên laptop xong lại nghĩ cảnh mình lại quên lưu ở đâu thì có lẽ lệ rơi hai hàng như giọt châu sa =]]

 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Có những ngày chơi vơi, cảm xúc rớt xuống mức thấp nhất trong bảng xếp hạng, chỉ muốn bảo với cả thế giới rằng siêu nhân cũng cần phải nghỉ. Giá như có ai đó hiểu, giá như có ai đó bảo rằng rồi sẽ qua, sẽ ổn hay chỉ cần vòng tay ôm thật chặt thay cho tin nhắn trách móc dỗi hơn.
và rồi thế giới người lớn tự cất nỗi buồn vào lòng, lại lao vào họp, vào bận rộn rồi sẽ quên, sẽ trôi qua phiền muôn và mỏi mệt.
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889

Nó có thói quen xấu, đôi khi thức dậy giữa đêm khuya và nằm đó. Không hẳn là thói quen, không hẳn là căn bệnh thường niên, chỉ đơn giản là thức nằm đó lắng nghe màn đêm để rồi lại mơ màng ngủ trong mông lung. Năm đó, trong căn nhà trọ, nó nằm thao thức ngắm trăng sao đang chào nhau bên khung cửa thì nghe tiếng khóc dưới đường. Chẳng mấy người con gái vui vẻ đi làm giữa cảnh đêm khuya. Và cô ấy khóc. Sau những lời chửi rủa tục tằng, những tiếng trách móc và quát nạt cho những tủi hổ và khó khăn cùng cực, là nỗi cô đơn và cam chịu cho kiếp bán hoa. Ừ thì chẳng ai lựa chọn sống cuộc sống trong màn đêm như vậy. Chẳng ai lựa chọn nuốt nước mắt vào lòng và mỉm cười ngả ngớn mà bước tiếp những bước đi chênh vênh trên cuộc đời ô hợp.
nó coi film Into the dark. Cô gái chấp nhận sống với căn bệnh nhược thị nhưng không có nghĩa cô đón nhận nó. Cô từ chối chạm vào mặt mọi người vì cô không muốn một ai đó sẽ đi vào trái tim cô khi cô chưa sẵng sàng. Cô chấp nhận one night stand và chẳng buồn nhớ họ tên gì, vì với cô, cái tên cũng không khác gì khuôn mặt, thì việc nhớ để làm gì khi cô không thể nhìn thấy họ và từ chối đặt họ vào lòng
Cuộc sống vào đêm không phải lúc nào cũng lung linh huyền ảo. Chẳng qua màn đêm đã đủ khéo léo để bao bọc tất cả vào lòng, chẳng như gã mặt trời đáng ghét, cứ phơi bày tất cả những gì đang diễn ra xung quanh đây.
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Hẹn gặp lại nhau khi mùa quýt chín
Khi những cành quýt trĩu trịt, vàng ươm thơm lừng, lan toả sang cả tay người hái. Hương thơm len lỏi trong gió, trong mái tóc người. Bầu trời rực rỡ với ngàn ngọn lửa hong đèn trên cây. Mặt trời vàng bé con, ngọt lịm như đôi môi người thuở mới hẹn hò.
hãy gặp lại nhau khi đời đang yên vui, để thấy nụ cười trong ánh mắt, để lan toả niềm vui cho nhau
Hãy gặp lại khi niềm tin vẫn còn là sức mạnh, khi nghị lực vẫn còn trên đôi chân
Hẹn gặp lại nhé, bình yên

 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Những ngày đầu hè, lưu luyến không phải ở những cành phượng vỹ đỏ rực lung linh, mà lưu luyến nhớ những cánh dầu bay, những cánh hoa chò xoay tròn trong gió. Tuổi học trò thích gom nhặt những cánh dầu rồi tung lên trời. Hoa dầu tròn xoe, xoay tít trong gió như sao rơi trên bầu trời.
có năm đi học, bọn học sinh nghịch ngợm xé sạch giấy tập, xếp giấy làm cánh hoa dầu rải trắng sân trường. Từ trên lầu thả hoa giấy xuống đất, hoa chao nghiên trong gió, như nụ cười tuổi ương bướng, trắng trong và mong manh nhưng ngắn ngủi. Thầy hiệu trưởng cũng chẳng buồn rầy la những trò tinh quái của tuổi cuối cấp.
Giờ cánh dầu bay mang theo tiếng thở dài. Mang theo những ánh mắt thẫn thờ của thời gian và tiếng càu nhào của những chị lao công quét đường. Hoa dầu vẫn bay theo gió, rơi rụng khắp đường khi mùa mưa về. Không gian thời gian vẫn vậy, chỉ có người đã khác.
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
196893
Tham gia
9/11/20
Bài viết
421
Like
768
TBD
311,889
Tháng 6 ngày mưa….

Sáng dậy sớm bước ra ngoài đường hít thở hít thở cố hấp thụ lấy tinh hoa của trời đất khi còn có ít người dành phần của mình……..2 bên đường những chùm hoa bằng lăng tím ngắt, những chùm hoa phượng đủ rực như đốm lửa hồng….

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng… em chở mùa hè của tôi đi đâu….

Trong đầu nó bất chợt lại hình dung tuổi đôi mươi, khi trên chiếc xe mini chở chùm hoa phượng đỏ rực …chỉ để trêu đùa với mấy bạn nữ.

“Phượng nhớ ai Phượng đỏ góc sân….Bằng Lăng nhớ ai bằng lăng tím góc trời”

Những ngày tháng nó chỉ cắm cúi rùi mài kinh sử bên chiếc radio nghe XoneFM…Và một tình yêu nhen nhói lẻ loi trong con tim nó….Một mối tình học trò đơn phương để rồi chôn trong lòng cái gọi là “Yêu thầm chết lặng"...

Tất cả đã qua đi, không còn gì nữa…cái đọng lại là những kỷ niệm để nghĩ lại người ta có thể “BÌNH THẢN MỈM CƯỜI”

Một bài hát yêu thích những ngày đó mà hôm nay nó lại bất chợt nghe được lại….”thấy lòng tê tái nhớ cảm giác yêu… cảm giác nhờ nhung…cảm giác hẹn hò…cảm giác chờ mong…”

Người yêu ơi, em ở nơi đâu, người biết không xa em anh buồn ngơ ngác…tình góc phố…
---
@Sh20
Cụ mà nghe xoneFM dùi mài kinh sử thì chắc 8x đời 89-90 gì đó nhỉ.
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

  • TÌM BẠN

Tìm user theo ID

Ngoài Lề

Tìm bạn

Back
Top Bottom