Viết cho đỡ để trong lòng 2024 | ID: 83890

User ID
236390
Tham gia
28/6/22
Bài viết
7
Like
8
Tuổi
38
TBD
0
2008 mình tốt nghiệp ra trường và làm ở Daiichi, làm cùng phòng với chị của em ấy, ánh mắt và nụ cười của người con gái xứ Nghệ khi ấy đã làm lòng mình gợn sóng, rồi sóng ngày càng to, cứ tưởng là duyên tiền định rồi đùng cái em mời cưới sau khi nghỉ làm khoảng 2 tháng, rơi phịch phát xuống đất mà không hiểu như nào luôn. Chắc do cách nói chuyện của em với mình làm mình hiểu nhầm và ăn dưa bở :D. Đành giấu kín tình cảm này và về Thái Hòa ăn cưới như 1 người bạn đồng nghiệp, tại đây mình gặp em, khi ấy em mới học lớp 10, kém mình 7 tuổi. Trong đám cưới đông vui mình lại lạc lõng trong đầu bao nhiêu dòng suy nghĩ về những tin nhắn 9119 (ai 8x sẽ hiểu, thời ấy liên lạc với nhau qua điện thoại tốn kém như nào :D) là mình nhầm tưởng hay là chị của em ấy trêu đùa mình, đang vẩn vơ thì em đến bên và bắt chuyện, em vô tư hỏi han mình về kinh nghiệm học tập, máu chiến của mình nổi lên :D, bao nhiêu kinh nghiệm từ sách vở, tài liệu thi cử tới việc thi ra sao mình kể ra hết, kí ức ôn thi lại đại học ùa về và lấn át thứ tình cảm không rõ ràng kia. 2 anh em nói chuyện như 2 người bạn đã quen từ lâu.
Sau hôm đó trở về, mình có gửi các sách đã học trước đây của mình cho em, 2 anh em cũng không có liên lạc qua lại gì nữa.
1 ngày năm 2010 có 1 số điện thoại lạ liên lạc với mình, là em, em nhờ mình tư vấn cho 2 lựa chọn, học y hay dược, 2 anh em nói chuyện 1 lúc rồi cùng chọn Cao đẳng y tế Quảng Ninh, như 1 người em kết nghĩa, 2 anh em nói chuyện nhiều hơn các ngày sau đó, em kể về kỉ niệm nhập học, em nhớ nhà khóc cũng gọi cho mình, mình nghỉ việc và bị người yêu đá cũng kể cho em, 2 anh em động viên nhau qua những ngày trắc trở. Trải qua thời gian khó khăn, mình được công ty cũ mời lại về làm việc, chuyện tình yêu cũng không nghĩ tới hay đúng hơn là dành hết cho môn thể thao đam mê là cầu lông, ngày đi làm, tối về đi chơi cầu lông, cứ thế mình không còn thời gian để ý đến những chuyện khác.
2013, em chuẩn bị tốt nghiệp, " Cố gắng lên, tốt nghiệp loại khá thích quà gì anh tặng- em thích 1 chú gấu bông- ok"
Rồi ngày ấy đã tới, ngày mình mang quà xuống Hạ Long tặng em, 5 năm chưa gặp, mang gấu đi tặng ai cũng nghĩ mình đi gặp người yêu ^^. Xuống xe còn đang lơ ngơ chưa kịp hỏi đường đã thấy từ xa trên chiếc xe đạp mini em vẫy vẫy tay gọi mình, 1 cái gì đó lâng lâng trong lòng, khó tả, là người quen lâu ngày gặp lại hay là tình cảm nam nữ mình cũng không rõ nữa. Nhưng mọi việc cứ xuôi dòng 1 cách kì lạ, em ở trọ với 1 chị bạn nhưng hôm ấy chị bạn mới về quê thăm nhà, bữa trưa có 2 anh em và 2 chị em phòng bên làm khách, khách nghĩ mình là người yêu của em vì mang gấu xuống tặng. Sau bữa trưa vui vẻ, hàng xóm về đi học chiều, còn lại 2 anh em, sau những ngượng ngùng ban đầu thì 2 anh em quyết định đi ngủ trưa, em trên giường còn anh dưới đất. Chỗ này lạ lắm, 2 anh em đều không ngủ được và nói chuyện đến chiều thì em dẫn mình đi thăm Hạ Long và bạn bè cùng lớp của em, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, ai cũng nghĩ mình là người yêu của em, và thật lạ là mình và em đều không phủ nhận, đi chợ chiều mua đồ ăn bữa tối, em rủ mình ở lại chơi thêm 1 hôm mai chủ nhật hãy về, mình ok luôn không chút đắn đo. Bữa tối vẫn đủ mình và em cùng 2 chị em hàng xóm, mọi người nói chuyện với nhau rất thoải mái.......... còn tiếp
 
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Thành viên chính thức
Cún nhồi bông Rượu
User ID
192306
Tham gia
16/9/20
Bài viết
311
Like
572
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831
2008 mình tốt nghiệp ra trường và làm ở Daiichi, làm cùng phòng với chị của em ấy, ánh mắt và nụ cười của người con gái xứ Nghệ khi ấy đã làm lòng mình gợn sóng, rồi sóng ngày càng to, cứ tưởng là duyên tiền định rồi đùng cái em mời cưới sau khi nghỉ làm khoảng 2 tháng, rơi phịch phát xuống đất mà không hiểu như nào luôn. Chắc do cách nói chuyện của em với mình làm mình hiểu nhầm và ăn dưa bở :D. Đành giấu kín tình cảm này và về Thái Hòa ăn cưới như 1 người bạn đồng nghiệp, tại đây mình gặp em, khi ấy em mới học lớp 10, kém mình 7 tuổi. Trong đám cưới đông vui mình lại lạc lõng trong đầu bao nhiêu dòng suy nghĩ về những tin nhắn 9119 (ai 8x sẽ hiểu, thời ấy liên lạc với nhau qua điện thoại tốn kém như nào :D) là mình nhầm tưởng hay là chị của em ấy trêu đùa mình, đang vẩn vơ thì em đến bên và bắt chuyện, em vô tư hỏi han mình về kinh nghiệm học tập, máu chiến của mình nổi lên :D, bao nhiêu kinh nghiệm từ sách vở, tài liệu thi cử tới việc thi ra sao mình kể ra hết, kí ức ôn thi lại đại học ùa về và lấn át thứ tình cảm không rõ ràng kia. 2 anh em nói chuyện như 2 người bạn đã quen từ lâu.
Sau hôm đó trở về, mình có gửi các sách đã học trước đây của mình cho em, 2 anh em cũng không có liên lạc qua lại gì nữa.
1 ngày năm 2010 có 1 số điện thoại lạ liên lạc với mình, là em, em nhờ mình tư vấn cho 2 lựa chọn, học y hay dược, 2 anh em nói chuyện 1 lúc rồi cùng chọn Cao đẳng y tế Quảng Ninh, như 1 người em kết nghĩa, 2 anh em nói chuyện nhiều hơn các ngày sau đó, em kể về kỉ niệm nhập học, em nhớ nhà khóc cũng gọi cho mình, mình nghỉ việc và bị người yêu đá cũng kể cho em, 2 anh em động viên nhau qua những ngày trắc trở. Trải qua thời gian khó khăn, mình được công ty cũ mời lại về làm việc, chuyện tình yêu cũng không nghĩ tới hay đúng hơn là dành hết cho môn thể thao đam mê là cầu lông, ngày đi làm, tối về đi chơi cầu lông, cứ thế mình không còn thời gian để ý đến những chuyện khác.
2013, em chuẩn bị tốt nghiệp, " Cố gắng lên, tốt nghiệp loại khá thích quà gì anh tặng- em thích 1 chú gấu bông- ok"
Rồi ngày ấy đã tới, ngày mình mang quà xuống Hạ Long tặng em, 5 năm chưa gặp, mang gấu đi tặng ai cũng nghĩ mình đi gặp người yêu ^^. Xuống xe còn đang lơ ngơ chưa kịp hỏi đường đã thấy từ xa trên chiếc xe đạp mini em vẫy vẫy tay gọi mình, 1 cái gì đó lâng lâng trong lòng, khó tả, là người quen lâu ngày gặp lại hay là tình cảm nam nữ mình cũng không rõ nữa. Nhưng mọi việc cứ xuôi dòng 1 cách kì lạ, em ở trọ với 1 chị bạn nhưng hôm ấy chị bạn mới về quê thăm nhà, bữa trưa có 2 anh em và 2 chị em phòng bên làm khách, khách nghĩ mình là người yêu của em vì mang gấu xuống tặng. Sau bữa trưa vui vẻ, hàng xóm về đi học chiều, còn lại 2 anh em, sau những ngượng ngùng ban đầu thì 2 anh em quyết định đi ngủ trưa, em trên giường còn anh dưới đất. Chỗ này lạ lắm, 2 anh em đều không ngủ được và nói chuyện đến chiều thì em dẫn mình đi thăm Hạ Long và bạn bè cùng lớp của em, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, ai cũng nghĩ mình là người yêu của em, và thật lạ là mình và em đều không phủ nhận, đi chợ chiều mua đồ ăn bữa tối, em rủ mình ở lại chơi thêm 1 hôm mai chủ nhật hãy về, mình ok luôn không chút đắn đo. Bữa tối vẫn đủ mình và em cùng 2 chị em hàng xóm, mọi người nói chuyện với nhau rất thoải mái.......... còn tiếp
Đến tuổi người ta thích sống lại những hoài niệm.
Bác dùng nick Yahoo không :D
 
User ID
236390
Tham gia
28/6/22
Bài viết
7
Like
8
Tuổi
38
TBD
0
Đến tuổi người ta thích sống lại những hoài niệm.
Bác dùng nick Yahoo không :D
cũng không hẳn bác ạ, chỉ là 7 năm qua đi nhưng hôm rồi công ty đi du lịch Hạ Long, thấy cảnh vật thay đổi không nhiều, cầm điện thoại bấm số nhưng vài lần như thế vẫn quyết định cất đi, để đó làm kỉ niệm thôi bác, giờ cả 2 đều có gia đình riêng rồi, hướng về tương lai thôi bác ạ
Em trước có dùng yahoo nhưng giờ nó die rồi hay sao mà, giờ em dùng điện thoại và zalo thôi
 
Sửa lần cuối:
Cuộc đời có bao lâu đâu mà HỜ HỮNG
Thành viên chính thức
Cún nhồi bông Rượu
User ID
192306
Tham gia
16/9/20
Bài viết
311
Like
572
Nơi ở
Hà Nội
TBD
13,831
cũng không hẳn bác ạ, chỉ là 7 năm qua đi nhưng hôm rồi công ty đi du lịch Hạ Long, thấy cảnh vật thay đổi không nhiều, cầm điện thoại bấm số nhưng vài lần như thế vẫn quyết định cất đi, để đó làm kỉ niệm thôi bác, giờ cả 2 đều có gia đình riêng rồi, hướng về tương lai thôi bác ạ
Em trước có dùng yahoo nhưng giờ nó die rồi hay sao mà, giờ em dùng điện thoại và zalo theo số: 098.ba sáu năm một không tắm tắm :v
Bác viết tiếp phần còn lại đi, Còn sdt thì đừng có quăng lung tung vậy.
 
Nothing is forever
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
Cupid Tim Cún nhồi bông Bông hồng
User ID
198381
Tham gia
26/11/20
Bài viết
448
Like
1,182
Nơi ở
Hà Nội
TBD
29,471
2008 mình tốt nghiệp ra trường và làm ở Daiichi, làm cùng phòng với chị của em ấy, ánh mắt và nụ cười của người con gái xứ Nghệ khi ấy đã làm lòng mình gợn sóng, rồi sóng ngày càng to, cứ tưởng là duyên tiền định rồi đùng cái em mời cưới sau khi nghỉ làm khoảng 2 tháng, rơi phịch phát xuống đất mà không hiểu như nào luôn. Chắc do cách nói chuyện của em với mình làm mình hiểu nhầm và ăn dưa bở :D. Đành giấu kín tình cảm này và về Thái Hòa ăn cưới như 1 người bạn đồng nghiệp, tại đây mình gặp em, khi ấy em mới học lớp 10, kém mình 7 tuổi. Trong đám cưới đông vui mình lại lạc lõng trong đầu bao nhiêu dòng suy nghĩ về những tin nhắn 9119 (ai 8x sẽ hiểu, thời ấy liên lạc với nhau qua điện thoại tốn kém như nào :D) là mình nhầm tưởng hay là chị của em ấy trêu đùa mình, đang vẩn vơ thì em đến bên và bắt chuyện, em vô tư hỏi han mình về kinh nghiệm học tập, máu chiến của mình nổi lên :D, bao nhiêu kinh nghiệm từ sách vở, tài liệu thi cử tới việc thi ra sao mình kể ra hết, kí ức ôn thi lại đại học ùa về và lấn át thứ tình cảm không rõ ràng kia. 2 anh em nói chuyện như 2 người bạn đã quen từ lâu.
Sau hôm đó trở về, mình có gửi các sách đã học trước đây của mình cho em, 2 anh em cũng không có liên lạc qua lại gì nữa.
1 ngày năm 2010 có 1 số điện thoại lạ liên lạc với mình, là em, em nhờ mình tư vấn cho 2 lựa chọn, học y hay dược, 2 anh em nói chuyện 1 lúc rồi cùng chọn Cao đẳng y tế Quảng Ninh, như 1 người em kết nghĩa, 2 anh em nói chuyện nhiều hơn các ngày sau đó, em kể về kỉ niệm nhập học, em nhớ nhà khóc cũng gọi cho mình, mình nghỉ việc và bị người yêu đá cũng kể cho em, 2 anh em động viên nhau qua những ngày trắc trở. Trải qua thời gian khó khăn, mình được công ty cũ mời lại về làm việc, chuyện tình yêu cũng không nghĩ tới hay đúng hơn là dành hết cho môn thể thao đam mê là cầu lông, ngày đi làm, tối về đi chơi cầu lông, cứ thế mình không còn thời gian để ý đến những chuyện khác.
2013, em chuẩn bị tốt nghiệp, " Cố gắng lên, tốt nghiệp loại khá thích quà gì anh tặng- em thích 1 chú gấu bông- ok"
Rồi ngày ấy đã tới, ngày mình mang quà xuống Hạ Long tặng em, 5 năm chưa gặp, mang gấu đi tặng ai cũng nghĩ mình đi gặp người yêu ^^. Xuống xe còn đang lơ ngơ chưa kịp hỏi đường đã thấy từ xa trên chiếc xe đạp mini em vẫy vẫy tay gọi mình, 1 cái gì đó lâng lâng trong lòng, khó tả, là người quen lâu ngày gặp lại hay là tình cảm nam nữ mình cũng không rõ nữa. Nhưng mọi việc cứ xuôi dòng 1 cách kì lạ, em ở trọ với 1 chị bạn nhưng hôm ấy chị bạn mới về quê thăm nhà, bữa trưa có 2 anh em và 2 chị em phòng bên làm khách, khách nghĩ mình là người yêu của em vì mang gấu xuống tặng. Sau bữa trưa vui vẻ, hàng xóm về đi học chiều, còn lại 2 anh em, sau những ngượng ngùng ban đầu thì 2 anh em quyết định đi ngủ trưa, em trên giường còn anh dưới đất. Chỗ này lạ lắm, 2 anh em đều không ngủ được và nói chuyện đến chiều thì em dẫn mình đi thăm Hạ Long và bạn bè cùng lớp của em, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, ai cũng nghĩ mình là người yêu của em, và thật lạ là mình và em đều không phủ nhận, đi chợ chiều mua đồ ăn bữa tối, em rủ mình ở lại chơi thêm 1 hôm mai chủ nhật hãy về, mình ok luôn không chút đắn đo. Bữa tối vẫn đủ mình và em cùng 2 chị em hàng xóm, mọi người nói chuyện với nhau rất thoải mái.......... còn tiếp
Bác rảnh viết tiếp đi ạ
 
User ID
236390
Tham gia
28/6/22
Bài viết
7
Like
8
Tuổi
38
TBD
0
Mọi người nói chuyện với nhau rất thoải mái, thoải mái tới mức em kể buổi trưa mình và em đã ngủ như thế nào với 2 bạn hàng xóm, ( 1 chị học bằng 2, đã có gia đình, 1 bạn thì cũng 92). Có lẽ con gái học y nên mấy vấn đề này cũng không quá e dè khi đề cập tới. Mọi người ăn xong ngồi nói chuyện mãi cũng tới giờ đi ngủ, như thỏa thuận trước đó, em sẽ sang phòng hàng xóm ngủ nhờ, nhường phòng lại cho mình, như thế cho tiện vì còn người nọ người kia nhìn vào. Tiễn 2 bạn hàng xóm và em ra cửa mình trở vào giường nằm, chỗ này lại phải nói lại 1 chút, trước em mình có 2 mối tình, 2 mối quan hệ yêu đương đúng nghĩa đầy đủ, bạn đầu tiên sinh năm 87 ở Hòa Bình, người con gái đầu tiên mình hôn và đã đi tới Z, bạn thứ 2 sinh năm 88 ở Duy Tiên, Hà Nam, yêu nhau được 1 năm thì chia tay và 2 đứa dừng lại ở hôn môi :), yêu xa các bác ạ. Có thời gian em sẽ kể rõ hơn quá khứ với 2 bạn này khi có kí ức gợi về. Tình trường của mình em đều biết rõ vì trước đây 2 anh em tâm sự không giấu nhau gì cả. Nằm trên giường mình quan sát giường và xung quanh, y như ban sáng mình xuống, mọi thứ trong phòng từ chỗ nấu ăn, để gia vị với giường tủ bàn học rất chi là ngăn nắp, giường chiếu thì thơm tho sạch sẽ và có mùi gì đó rất dễ chịu, rất dễ ngủ, đang vừa nhắn tin với em vừa díp mắt vào vì buồn ngủ thì em nhắn: "anh ơi, bên này chật lắm em thấy không tiện, em về lại phòng đây " Hơi bất ngờ vì mình thì ko sao nhưng ngại cho em, người khác nhìn vào biết đấy là đâu, mình ra mở cửa cho em vào, rồi lại như lúc trưa, em ngủ trên giường, mình trải chiếu dưới đất. Xuống dưới đất khó ngủ hơn hẳn các bác ạ, không phải vì có em trong phòng đâu mà dưới đất nó cứng nó lạnh, khó ngủ thật sự. Em nằm ngủ mà chập chờn vì đêm ở Hạ Long lạnh hơn ở HN hay sao ấy, chắc em cũng khó ngủ khi có mình trong phòng nên thi thoảng thấy em cựa mình, mình chập tới nửa đêm, em cựa mình tới nửa đêm thì em thỏ thẻ: "anh ơi lên đây nằm cho ấm này", - " em không sợ anh dê xồm sao"- "Em tin anh"...
Và.....mình lên giường nằm luôn, 4 mắt nhìn nhau thật lâu rồi tự nhiên ở miệng mình nói ra 3 chữ: " anh yêu em" - "em yêu anh"...
Mình kéo em nằm sát lại gần hơn, ôm chặt em và môi mình từ từ chạm môi em, em không né mà hé môi đón lấy, mềm thơm và ngọt....rồi cứ thế tự nhiên quần áo 2 đứa được cởi ra hết, với tất cả kinh nghiệm của mình, mình biết em đang muốn mình hôn chỗ ấy, em run lên khi môi mình chạm vào, ...cả người mình căng lên và mình xoay người lại để em hôn của mình, em cầm lấy và cùng mình 69...
Có lẽ đến đây 80% các bác sẽ nghĩ là chúng em tới Z, nhưng không, sau đó chỉ là ôm nhau và ngủ, tới gần sáng lại 69 thêm lần nữa. trước đó qua các lần nói chuyện, 2 đứa đều có quan điểm rõ ràng trong chuyện ấy, nếu yêu nhau thực sự thì đợi đến đêm tân hôn, mình chỉ nói suy nghĩ của mình cho khách quan: khi 2 người thực sự yêu và xác định đến với nhau thì chuyện này là bình thường còn các trường hợp khác, người con gái sẽ chịu thiệt thòi nhiều nên là con trai mình sẽ giữ hết sức có thể. Quay lại với bạn gái Hòa Bình, mình tới Z khi mình chưa yêu bạn ấy và ngày mình tới Z với bạn ấy là ngày mình biết tình đơn phương của mình hôm nay đi chơi với người yêu...., từ đó mình tự hứa sẽ không có lần thứ 2
Sáng chủ nhật hôm sau, 2 đứa dậy sớm, em đưa mình ra bãi biển chơi, ra làng chài,...lên bệnh viện tỉnh nơi mà em và các bạn thường xuyên tới trực từ những năm đầu. Đi 1 vòng cũng hết buổi sáng, tới bữa trưa em vừa ăn vừa khóc, khóc vì sau bữa trưa này mình sẽ về HN, " khóc gì mà khóc, tuần sau anh lại lên, mà sau này cưới rồi ở với nhau cả ngày có khi phát chán ấy, khóc gì mà khóc" em lại cười ....nhưng khi ngồi cuối xe ( mình đi xe khách hay ngồi cuối xe để nhìn người ở lại được lâu hơn) nhìn xuống đường vẫn thấy em lấy tay gạt vội những dòng nước mắt đang rơi...
Tình cảm ngày càng tốt lên, em ra trường và để 2 đứa được ở gần nhau, mình cùng em tìm việc ở tất cả những nơi có thể, ban đầu là ở phòng khám trên Xuân Mai, em được làm đúng nghành và mình thì hay về vì đó là quê ngoại mình, xa nhau là thế nên mỗi lần gặp nhau, giây phút đầu tiên 2 đứa môi không dời trong ít nhất 2 phút và nếu ở chỗ vắng thì 2 đứa sẽ chạm ở bên ngoài..sau cùng thì em cũng về gần mình với việc làm ở nhà máy Richy- KCN Phùng- Đan Phượng. Tình cảm vẫn thế nhưng bắt đầu có những mâu thuẫn, với nghành học của em theo lộ trình sẽ là học- ra trường có 3-4 trăm tr xin vào 1 bệnh viện làm biên chế hưởng lương, nhưng mình thì nói thật lúc ấy không lo được đủ tiền và suy nghĩ mình cũng khác, nếu có số tiền ấy thì làm việc khác còn hơn là dùng để chạy việc,..mâu thuẫn ngày càng nhiều khi mình phát hiện gia đình mình không thích mình lấy vợ ở Nghệ An, mọi người thì bình thường nhưng mẹ mình thì tỏ thái độ rõ khi em tới nhà chơi, để thoải mái mình hay dẫn em tới nhà bà trong họ chơi thay vì dẫn về nhà, vì ở đây em được cả nhà quý và mình thấy phù hợp. Trong thời gian yêu nhau này, mình hay về nhà em ở Thái Hòa chơi và thường ở lại 1,2 ngày như người trong nhà luôn, mọi việc chỉ còn ở phía gia đình nhà mình. Cũng trong thời gian này 2 đứa có nhiều thời gian gần gũi nhau nhưng đều kiềm chế được nên vẫn như lần đầu ở Hạ Long :)
Lương công nhân thấp và mai một tay nghề nên vào 1 ngày tháng 3 em nói muốn nghỉ và về quê với bố mẹ cho đỡ nhớ nhà, khi nào tìm được việc phù hợp hơn sẽ lên, trước đây xa nhau đã quen rồi, tới khi được ở gần, có nhau sáng tối đang quen thì em lại về quê, cảm xúc nghẹn lòng dâng lên nhưng thôi, đành chấp nhận, em về bên bố mẹ, nhớ sẽ gọi mình, người cần cố gắng ở đây là mình, cố giữ cân bằng tình cảm và tìm việc cho em nhanh hơn cùng lắm nhớ quá lại về thăm, có 6 tiếng đi xe khách thôi mà- tự động viên bản thân là thế nhưng cảm giác cho mình biết lần này sẽ xa nhau mãi mãi
2/5/2015 em gọi điện nói... chia tay, mình không tin, vì mới hôm qua 2 đứa còn nói chuyện bình thường, nhưng em rất kiên quyết và tắt máy, sau đó mình có gọi lại thì em không nghe. Từng trải qua cảm giác này 1 lần rồi nên nhanh chóng mình nghĩ: chia tay cũng được nhưng phải trực tiếp chứ không qua điện thoại.
Nghĩ là làm, qua bạn bè mình được biết cuối tuần đó em đi đám cưới ở Thanh Hóa, vẫn chưa tin vào lời chia tay nên muốn tạo bất ngờ cho em, mình tới thẳng đám cưới ở Thanh Hóa, bạn bè em trước đây tiếp mình rất chu đáo nhưng điều bất ngờ đã không xảy ra, tại đám cưới, em gặp mình nhưng như không thấy, không 1 lời nói, không 1 ánh mắt. Chưa từ bỏ hi vọng vì mặc dù em về Nghệ An trước ( có nhờ bạn bè để ý tới mình), tối đó bạn của em đèo xe máy đưa mình từ Thanh Hóa về Nghệ An, mình thấy lạnh, lạnh từ không gian tới trong lòng, tới Nghệ An thì đã 2h sáng nên mình ngủ lại tại nhà bạn em, tới sáng hôm sau thì bạn ấy đưa mình qua nhà em vì cũng gần đó. Nói chuyện với các bác thì mình cũng hiểu được, các bác không hề phản đối nhưng khi biết gia đình mình không thích mình lấy em thì các bác cũng không muốn chúng mình tiếp tục, mình có thêm chút hi vọng vì điều này mình có thể thay đổi nhưng sợ nhất là em thay lòng thì mình sẽ không làm gì được, và không biết hay vô tình hay cố ý nhưng em đã làm anh sẵn sàng buông tay sau 2 ngày ở đây, thấy em hay có điện thoại và lại đi ra ngõ nghe, nói chuyện thì cười như nói chuyện với anh trước đây. Anh lúc này đã không còn gì để tiếc nuối bởi vì dù sao anh lần cuối cùng cũng được gặp em trực tiếp, vẫn là ghế sau để nhìn em được lâu hơn nhưng giọt nước mắt của em, niềm hi vọng cuối cùng của anh, đã không xuất hiện. Tạm biệt em, Tròn

Kí tên: Đốm
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

  • TÌM BẠN

Tìm user theo ID

Ngoài Lề

Tìm bạn

Back
Top Bottom