Tham dự cuộc thi Bút Tre - Chuyện cô Tr 2024 | ID: 86079

Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
202998
Tham gia
10/2/21
Bài viết
42
Like
100
Nơi ở
HN
TBD
334,947
Mấy năm đó tôi mới học lớp 1 lớp 2 gì thôi. Nhà tôi ăn theo suất ở nhờ cơ quan của mẹ tôi. Mẹ tôi hay nhắc mãi đoạn đời 17 năm ở nhà tập thể, khổ ko để đâu hết. Gọi là nhà nhưng mỗi “nhà” chỉ có duy nhất 1 cái phòng đó thôi, làm gì cũng trong đấy hết, ăn ngủ nấu nướng. Được cái đất cơ quan ngày xưa tha hồ trống trải, nhà nào cũng cố gắng nuôi thêm gà lợn, trồng khoai sắn. Đến bữa lợn hò nhau kêu inh ỏi đòi ăn, lãnh đạo chỉ biết cười trừ “lợn nhà ai đấy bảo trật tự đi cho chúng tôi làm việc”^^

Nhà cô Tr ở cuối dãy, sát bờ mương. Cô là vợ liệt sĩ. Chồng cô hi sinh ở đâu thì tôi ko còn nhớ nữa, nhưng chắc chắn ko phải là trong cuộc chiến nào vì 2 con của cô còn ít tuổi hơn tôi. Nói chung là liệt sĩ thời bình. Cô làm cấp dưỡng ở cơ quan mẹ tôi. Giờ người ta ko còn dùng từ đấy nữa, tạm hiểu giống như tạp vụ thời nay nhưng đa năng hơn. Một mình cô lo quét dọn phòng ban, đun nước sôi pha trà, nấu cơm trưa cho cả cơ quan. Cô nấu cơm rất ngon, cho nên tôi thích sang chơi nhà cô rồi nấn ná đợi cô bảo ở lại ăn cơm. Ăn rình bao giờ cũng ngon hơn cơm nhà là thật.

Cô Tr ko xinh tí nào. Dáng cô to thô, da đen và nhăn nữa, mắt cô hơi trố một tí, môi lại dày. Nhìn qua người ta tưởng cô gốc Phi cũng nên, nhưng cô thuần Việt 100%. Tôi chưa thấy ai ko xinh mà lại có thần thái như cô. Lúc nào cô cũng khoan thai, nhẹ nhàng, vui vẻ dù cô rất nhiều việc. Hay là vì cô ko phải bận quát chồng mắng con như mẹ tôi và các bà khác nên mới thư giãn thế! Tôi chưa nghe cô mắng to 2 em bao giờ, trộm vía 2 em cũng rất ngoan. Một em trắng trẻo giống bố. Một em đen giòn như cô nhưng nhặt được toàn nét xinh. Ai ở với cô chắc là sướng. Cô nấu cơm ngon đã đành, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, nghèo nhưng có gu.

Cô Tr lúc ấy còn rất trẻ, và cô đơn. Dẫu cô ko xinh nhưng người phụ nữ cuốn hút đàn ông đâu chỉ vì nhan sắc bên ngoài. Cô thì lại khéo léo đáng mến như vậy. Các chú ở cơ quan hay dòm ngó bông đùa cô, có chú chỉ đùa cho vui, có chú lại tán tỉnh cô thật. Trong số đấy tôi nhớ nhất chú D “xám”. Gọi là D “xám” phần vì để phân biệt với chú D “gù” cùng cơ quan, phần vì chú cũng rất đen, cao lớn, xù xì. Chú có con xe Simson oách nhất cơ quan. Thời đó đi xe Simson nó là ở cái tầm “chất”, hiếm người có lắm. Đấy giao diện và phụ kiện của chú thế cũng là “khét”. Nên chú cưa được cô Tr luôn. Chú lui tới nhà cô Tr suốt, ai cũng biết nhưng chẳng ai nói gì. Tôi đoán các cô bác ở cơ quan cũng thông cảm cho hoàn cảnh của cô chứ như giờ thì cô phiền to rồi.

Chúng tôi khi đó nhỏ dại, bao nhiêu trò nghịch phá đều chơi hết ko từ chuyện gì. Có lần tụi tôi thấy cửa nhà cô Tr đóng kín vào giờ nghỉ trưa. Người lớn thì nghỉ chứ trẻ con đời nào nghỉ cho. Trước nội thất kém, cửa gỗ cong vênh ko khép chặt, thế là mấy đứa chen nhau hiếng mắt qua khe cửa nhòm vào nhà cô Tr. Tôi thấy cô Tr ngồi lòng chú D “xám” trên giường, hai người đang tâm sự. Lẽ ra cứ im im mà xem thế thôi, tụi tôi lại đần độn hét lên :(((. Xong, cả lũ bị bố mẹ lôi về xạc cho một trận. Cô chú thì ngượng ngùng với hàng xóm, đồng nghiệp. Ôi lũ tội đồ.

Mấy năm sau cơ quan chuyển lên phố huyện. Khu đất cũ được chia bán thanh lý giá rẻ. Mẹ tôi gắng vay muợn mua được một lô. Cô Tr và 2 con thì đi theo lên cơ quan mới vì cô ko có đủ tiền mua đất. Cơ quan mới nằm ở mặt đường phố nên chật chội hơn, 3 mẹ con cô được ưu tiên ở một phòng bé lắm, chắc được 15m2 thôi. Hai em cũng chuyển trường, tôi ít gặp 3 mẹ con hơn, chỉ thi thoảng được mẹ cho lên cơ quan mới để chơi một lúc. Cô Tr vẫn sống giản dị, làm việc cần mẫn nuôi con ăn học. Và cô cũng vẫn một mình như vậy. Thời buổi khó khăn, ai dám tiến tới với một người phụ nữ đã một đời chồng, lại đèo bòng thêm 2 đứa con, trong tay ko có tài sản gì, cũng ko xinh đẹp.

Bẵng đi nhiều năm, cuộc sống cuốn tất cả chúng tôi vào những guồng quay ko nghỉ. Một hôm nhân tiện đưa mẹ về thắp hương cho người hàng xóm cũ mới mất, tôi và mẹ qua thăm nhà cô Tr. Sau bao năm tích cóp cô cũng mua được căn nhà ngay bên cạnh, có vườn trước vườn sau đất đồi rất rộng. Hai em đã lấy chồng, thương mẹ nên qua thăm nom luôn nhưng tính ra thì cô vẫn chỉ có một mình trong căn nhà trống trải. Cô già đi rất nhiều, gầy ốm hơn xưa nhưng cái phong thái ung dung nhã nhặn đấy thì vẫn thế, vẫn cứ làm cho người ta phải cảm mến và trân trọng.

Trên đường về tôi nghĩ vẩn vơ lung tung lắm. Tôi nghĩ về mẹ tôi và cô Tr. Dù mẹ tôi hàng ngày vẫn ko ngừng ca cẩm về ông chồng hiền lành chậm chạp của bà, nhưng ít ra bà còn có người để ca cẩm. Cô Tr chỉ có thể im lặng mấy chục năm qua.

Tôi nghĩ về số phận người phụ nữ, thứ mà đề thi văn hay bắt học sinh phân tích. Các nhân vật nữ trong sách thì thường có số phận bi thảm kịch tính, những nỗi đau của họ cũng giằng xé thống thiết. Nhưng bên ngoài đời sống có những nỗi đau rất khác, như của cô Tr, nỗi đau âm ỉ gặm nhấm hết một cuộc đời, ko cho người ta cơ hội nào để vùng lên cả, cứ mãi chấp nhận như thế thôi.

Và tôi nghĩ về bản thân tôi. Thôi, hãy cứ sống thong thả như cô Tr. Mọi chuyện trời xanh khắc an bài.

P/s: bà con cô bác đi qua hoan hỉ động viên em nhiều like và còm nhé. Cám ơn mọi người.
 
Thành viên nữ
User ID
237539
Tham gia
12/7/22
Bài viết
34
Like
91
Tuổi
33
Nơi ở
Hà Nội
TBD
0
Đã đọc hết đến chữ cuối cùng. Nhưng iem thắc mắc sau vụ bị chọc quê là thế chú D"xám" đâu rồi a?
 
Thành viên chính thức
User ID
6666
Tham gia
25/10/19
Bài viết
150
Like
433
Tuổi
37
TBD
228,375
Mấy năm đó tôi mới học lớp 1 lớp 2 gì thôi. Nhà tôi ăn theo suất ở nhờ cơ quan của mẹ tôi. Mẹ tôi hay nhắc mãi đoạn đời 17 năm ở nhà tập thể, khổ ko để đâu hết. Dãy nhà cấp 4 gồm 5 căn tầm 30m2 cho cán bộ nhân viên chưa có nhà riêng. Gọi là nhà nhưng mỗi “nhà” chỉ có duy nhất 1 cái phòng đó thôi, làm gì cũng trong đấy hết, ăn ngủ nấu nướng. Chỉ có tắm giặt với vệ sinh là phải đi ra khu sinh hoạt chung. Ôi nó bẩn! Tôi vẫn nhớ y nguyên cảm giác sợ hãi mỗi khi phải đi sang khu vệ sinh nặng bên kia bờ mương. Tôi thường phải mặc bộ quần áo lao động, đội mũ, trùm khăn kín mít mới đi, xong về thay hết nguyên set đồ đấy bỏ ra giặt. Thế là tự trấn an mình rằng tôi vẫn ngon canh, chưa bị “ám” cái gì vào cả :))). Ở nhà tập thể nghèo nhưng mà vui lắm. Đất cơ quan ngày xưa tha hồ trống trải, nhà nào cũng cố gắng nuôi thêm gà lợn, trồng khoai sắn. Đến bữa lợn hò nhau kêu inh ỏi đòi ăn, lãnh đạo chỉ biết cười trừ “lợn nhà ai đấy bảo trật tự đi cho chúng tôi làm việc”^^

Nhà cô Tr ở cuối dãy, sát bờ mương. Cô là vợ liệt sĩ. Chồng cô hi sinh ở đâu thì tôi ko còn nhớ nữa, nhưng chắc chắn ko phải là trong cuộc chiến nào vì 2 con của cô còn ít tuổi hơn tôi. Nói chung là liệt sĩ thời bình. Chú mất khi cô còn rất trẻ, 2 em nhỏ hơn tôi tầm 2-3 tuổi. Cô làm cấp dưỡng ở cơ quan mẹ tôi. Giờ người ta ko còn dùng từ đấy nữa, tạm hiểu giống như tạp vụ thời nay nhưng đa năng hơn. Một mình cô lo quét dọn phòng ban, đun nước sôi pha trà, nấu cơm trưa cho cả cơ quan. Cô nấu cơm rất ngon, cho nên tôi thích sang chơi nhà cô rồi nấn ná đợi cô bảo ở lại ăn cơm. Ăn rình bao giờ cũng ngon hơn cơm nhà là thật.

Cô Tr ko xinh tí nào. Dáng cô to thô, da đen và nhăn nữa, mắt cô hơi trố một tí, môi lại dày. Nhìn qua người ta tưởng cô gốc Phi cũng nên, nhưng cô thuần Việt 100%. Tôi chưa thấy ai ko xinh mà lại có thần thái như cô. Lúc nào cô cũng khoan thai, nhẹ nhàng, vui vẻ dù cô rất nhiều việc. Hay là vì cô ko phải bận quát chồng mắng con như mẹ tôi và các bà khác nên mới thư giãn thế! Tôi chưa nghe cô mắng to 2 em bao giờ, trộm vía 2 em cũng rất ngoan. Một em trắng trẻo giống bố. Một em đen giòn như cô nhưng nhặt được toàn nét xinh. Ai ở với cô chắc là sướng. Cô nấu cơm ngon đã đành, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, nghèo nhưng có gu.

Cô Tr lúc ấy còn rất trẻ, và cô đơn. Dẫu cô ko xinh nhưng người phụ nữ cuốn hút đàn ông đâu chỉ vì nhan sắc bên ngoài. Cô thì lại khéo léo đáng mến như vậy. Các chú ở cơ quan hay dòm ngó bông đùa cô, có chú chỉ đùa cho vui, có chú lại tán tỉnh cô thật. Trong số đấy tôi nhớ nhất chú D “xám”. Gọi là D “xám” phần vì để phân biệt với chú D “gù” cùng cơ quan, phần vì chú cũng rất đen, cao lớn, xù xì. Chú có con xe Simson oách nhất cơ quan. Thời đó đi xe Simson nó là ở cái tầm “chất”, hiếm người có lắm. Đấy giao diện và phụ kiện của chú thế cũng là “khét”. Nên chú cưa được cô Tr luôn. Chú lui tới nhà cô Tr suốt, ai cũng biết nhưng chẳng ai nói gì. Tôi đoán các cô bác ở cơ quan cũng thông cảm cho hoàn cảnh của cô chứ như giờ thì cô phiền to rồi.

Chúng tôi khi đó nhỏ dại, bao nhiêu trò nghịch phá đều chơi hết ko từ chuyện gì. Có lần tụi tôi thấy cửa nhà cô Tr đóng kín vào giờ nghỉ trưa. Người lớn thì nghỉ chứ trẻ con đời nào nghỉ cho. Trước nội thất kém, cửa gỗ cong vênh ko khép chặt, thế là mấy đứa chen nhau hiếng mắt qua khe cửa nhòm vào nhà cô Tr. Tôi thấy cô Tr ngồi lòng chú D “xám” trên giường, hai người đang tâm sự. Lẽ ra cứ im im mà xem thế thôi, tụi tôi lại đần độn hét lên :(((. Xong, cả lũ bị bố mẹ lôi về chửi cho một trận. Cô chú thì ngượng ngùng với hàng xóm, đồng nghiệp. Ôi lũ tội đồ chúng tôi.

Mấy năm sau cơ quan chuyển lên phố huyện. Khu đất cũ được chia bán thanh lý giá rẻ. Mẹ tôi gắng vay muợn mua được một lô. Hàng xóm cũng là đồng nghiệp của mẹ thì có 2 nhà nữa cũng mua và ở lại. Cô Tr và 2 con thì đi theo lên cơ quan mới vì cô ko có đủ tiền mua đất. Cơ quan mới nằm ở mặt đường phố nên chật chội hơn, ko có nhà ở cho cán bộ công nhân viên. 3 mẹ con cô được ưu tiên ở một phòng bé lắm, chắc được 15m2 thôi. Hai em cũng chuyển trường, tôi ít gặp 3 mẹ con hơn, chỉ thi thoảng được mẹ cho lên cơ quan mới để chơi một lúc. Cô Tr vẫn sống giản dị, làm việc cần mẫn nuôi con ăn học. Và cô cũng vẫn một mình như vậy. Thời buổi khó khăn, ai dám tiến tới với một người phụ nữ đã một đời chồng, lại đèo bòng thêm 2 đứa con, trong tay ko có tài sản gì, cũng ko xinh đẹp.

Bẵng đi nhiều năm, cuộc sống cuốn tất cả chúng tôi vào những guồng quay ko nghỉ. Một hôm nhân tiện đưa mẹ về thắp hương cho người hàng xóm cũ mới mất, tôi và mẹ qua thăm nhà cô Tr. Sau bao năm tích cóp cô cũng mua được căn nhà ngay bên cạnh, có vườn trước vườn sau đất đồi rất rộng. Hai em đã lấy chồng, thương mẹ nên qua thăm nom luôn nhưng tính ra thì cô vẫn chỉ có một mình trong căn nhà trống trải. Cô già đi rất nhiều, gầy ốm hơn xưa nhưng cái phong thái ung dung nhã nhặn đấy thì vẫn thế, vẫn cứ làm cho người ta phải cảm mến và trân trọng.

Trên đường về tôi nghĩ vẩn vơ lung tung lắm. Tôi nghĩ về mẹ tôi và cô Tr. Dù mẹ tôi hàng ngày vẫn ko ngừng ca cẩm về ông chồng hiền lành chậm chạp của bà, nhưng ít ra bà còn có người để ca cẩm. Cô Tr chỉ có thể im lặng mấy chục năm qua.

Tôi nghĩ về số phận người phụ nữ, thứ mà đề thi văn hay bắt học sinh phân tích. Các nhân vật nữ trong sách thì thường có số phận bi thảm kịch tính, những nỗi đau của họ cũng giằng xé thống thiết. Nhưng bên ngoài đời sống có những nỗi đau rất khác, như của cô Tr, nỗi đau âm ỉ gặm nhấm hết một cuộc đời, ko cho người ta cơ hội nào để vùng lên cả, cứ mãi chấp nhận như thế thôi.

Và tôi nghĩ về bản thân tôi. Thôi, hãy cứ sống thong thả như cô Tr. Mọi chuyện trời xanh khắc an bài.

P/s: bà con cô bác đi qua hoan hỉ động viên em nhiều like và còm nhé. Cám ơn mọi người.
Yêu yêu. Mọi người đều muốn đc cuộc sống hạnh phúc, được yêu thương.
 
User ID
4444
Tham gia
2/4/20
Bài viết
1,480
Like
2,631
Nơi ở
Hà Nội
TBD
1,063,768
User ID
179498
Tham gia
7/4/20
Bài viết
367
Like
844
Nơi ở
Hà Nội
TBD
118,281
Đã đọc hết đến chữ cuối cùng. Nhưng iem thắc mắc sau vụ bị chọc quê là thế chú D"xám" đâu rồi a?
Sau có nghe đồn, cô Tr bảo chú D "xám" bán bớt cái bình xăng đi để góp tiền mua đất, chú tẹt ga 70km/h làm bọn trẻ con chỉ còn nhìn thấy vệt khói trắng từ xe simson để lại :)))
 
Thành viên nữ
Thành viên chính thức
User ID
202998
Tham gia
10/2/21
Bài viết
42
Like
100
Nơi ở
HN
TBD
334,947
Sau có nghe đồn, cô Tr bảo chú D "xám" bán bớt cái bình xăng đi để góp tiền mua đất, chú tẹt ga 70km/h làm bọn trẻ con chỉ còn nhìn thấy vệt khói trắng từ xe simson để lại :)))
Cô Tr mà biết toan tính như thế thì đã ko phải ở nhờ cơ quan lâu vậy anh nhỉ.
 
Thành viên nữ
Moderator
Thành viên chính thức
User ID
210141
Tham gia
24/4/21
Bài viết
1,041
Like
3,426
TBD
2,736,611
Ây dà. Lại nhớ tới tổng kết khi a đọc Rừng Na Uy. Hãy sống vì hạnh phúc chính mình.
Em đọc rồi mà ko nhớ được tình tiết nữa. Em chỉ còn ấn tượng với không khí ảm đạm, những vụ tự sát, một thế hệ bế tắc :(((
 
User ID
179498
Tham gia
7/4/20
Bài viết
367
Like
844
Nơi ở
Hà Nội
TBD
118,281

mấy đứa chen nhau hiếng mắt qua khe cửa nhòm vào nhà cô Tr. Tôi thấy cô Tr ngồi lòng chú D “xám” trên giường, hai người đang tâm sự. Lẽ ra cứ im im mà xem thế thôi, tụi tôi lại đần độn hét lên :(((. Xong, cả lũ bị bố mẹ lôi về xạc cho một trận nên thân. Cô chú thì ngượng ngùng với hàng xóm, đồng nghiệp. Ôi lũ tội đồ
Thêm cho tác giả chữ "nên thân" để cho chúng chừa. Trẻ con mà đi dòm người lớn làm chuyện nọ kia là tội to lắm đáng phải đánh đòn :)))
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

  • TÌM BẠN

Tìm user theo ID

Ngoài Lề

Tìm bạn

Back
Top Bottom