"Điều đáng sợ nhất của chia tay không phải là sự cô đơn, mà là sự hiện diện của những thói quen.
Sáng nay thức dậy, tay vẫn quờ quạng tìm điện thoại để nhắn dòng tin chào buổi sáng, rồi chợt khựng lại... À, mình đâu còn tư cách đó nữa. Đi qua góc quán quen, bài nhạc cũ vang lên, lồng ngực bỗng thắt lại. Hóa ra, kỷ niệm sắc bén hơn mình tưởng.
Thành phố này bé thế, đi đâu cũng thấy bóng dáng người. Nhưng khoảng cách giữa chúng ta bây giờ không đo bằng km nữa, mà đo bằng sự im lặng.
Chúng ta từng hứa sẽ bên nhau mãi mãi, nhưng rồi 'mãi mãi' lại có hạn định. Hóa ra, người dưng đau lòng nhất, chính là người dưng đã từng thương."
Sáng nay thức dậy, tay vẫn quờ quạng tìm điện thoại để nhắn dòng tin chào buổi sáng, rồi chợt khựng lại... À, mình đâu còn tư cách đó nữa. Đi qua góc quán quen, bài nhạc cũ vang lên, lồng ngực bỗng thắt lại. Hóa ra, kỷ niệm sắc bén hơn mình tưởng.
Thành phố này bé thế, đi đâu cũng thấy bóng dáng người. Nhưng khoảng cách giữa chúng ta bây giờ không đo bằng km nữa, mà đo bằng sự im lặng.
Chúng ta từng hứa sẽ bên nhau mãi mãi, nhưng rồi 'mãi mãi' lại có hạn định. Hóa ra, người dưng đau lòng nhất, chính là người dưng đã từng thương."