chẳng có gì khó cả, nếu thực sự em mong đợi một người như vậy, chỉ có điều là phải đánh đổi, vứt bớt các tiêu chuẩn của em đi.
em có chấp nhận một người làm lao động phổ thông đầu tắt mặt tối hay là một nhân viên văn phòng quèn hay ko?
em có chấp nhận một người ở trong căn nhà trọ chật hẹp với bộn bề phiền toái?
em có chấp nhận một người với gia cảnh bần hàn cần ai đó chung tay góp sức để vượt lên nghịch cảnh mà tương lai thì chỉ thấy một màu xám xịt?
em có chấp nhận một anh chàng với khuôn mặt khắc khổ vì vất vả, rỗ lổ chổ vì nắng gió, người thấp bé xương xẩu vì cuộc sống khó khăn?
em có chấp nhận ngậm ngùi nhìn bạn bè sang chảnh, đi ăn uống du lịch khắp nơi trong khi mình thì có món rau luộc chấm nước mắm trộn trứng làm bạn đồng hành?
em có chấp nhận vì cuộc sống gia đình êm ấm mà phải tảo tần, vất vả, chịu ấm ức, từ bỏ cái tôi cá nhân của mình?
em có chấp nhận một người ku dài 11cm (đúng theo chuẩn vn),
làm tình 3 phút đã phọt hay ko?
em chấp nhận được bao nhiêu trong những điều trên???
nếu không thì nên hiểu rằng sự cô đơn hiện tại là do em lựa chọn và em hầu như chỉ tìm được những người sẵn sàng đợi em trong khách sạn mà thôi
😎.