Lúc mới vào mình làm quen đc một chị, thỉnh thoảng gặp nhau kín đáo ở nhà nghỉ, chị em tâm sự đủ mọi chuyện
Ngay từ đầu chị nói chị khó khăn, mình cũng hỗ trợ chị khoản nhỏ, rồi cứ vài ngày chị lại muốn vay tièn. Ờ thì mình cũng mủi lòng vì chị còn nuôi con, cho vay vài triệu cũng đc, nhưng từ lúc đưa tiền cho chị chị nhắn càng lúc càng ít hơn, hẹn nhau cũng ít dần
Những lúc nhắn tin quay đi quay lại cũng chỉ là khó khăn cần tiền không gì khác, vài lần như vậy mình cảm thấy nhạt dần,
Đỉnh điểm chị không vay vì khó khăn cũng không phải vấn đề nghiêm trọng gì, mà là vay vì mua một lọ mĩ phẩm vài triệu đồng,
Lúc đó mình cũng bảo rằng "chị kêu k đủ tiền ăn mà lại mua lọ mĩ phẩm giá vài triệu, em cũng đi làm tháng này hơi kẹt". Mình suy nghĩ chị thật sự coi mình chỉ là cái ví sao.
Từ đó cũng không còn nhắn với nhau nữa. Thực sự rất buồn
Ngay từ đầu chị nói chị khó khăn, mình cũng hỗ trợ chị khoản nhỏ, rồi cứ vài ngày chị lại muốn vay tièn. Ờ thì mình cũng mủi lòng vì chị còn nuôi con, cho vay vài triệu cũng đc, nhưng từ lúc đưa tiền cho chị chị nhắn càng lúc càng ít hơn, hẹn nhau cũng ít dần
Những lúc nhắn tin quay đi quay lại cũng chỉ là khó khăn cần tiền không gì khác, vài lần như vậy mình cảm thấy nhạt dần,
Đỉnh điểm chị không vay vì khó khăn cũng không phải vấn đề nghiêm trọng gì, mà là vay vì mua một lọ mĩ phẩm vài triệu đồng,
Lúc đó mình cũng bảo rằng "chị kêu k đủ tiền ăn mà lại mua lọ mĩ phẩm giá vài triệu, em cũng đi làm tháng này hơi kẹt". Mình suy nghĩ chị thật sự coi mình chỉ là cái ví sao.
Từ đó cũng không còn nhắn với nhau nữa. Thực sự rất buồn