Ngày nào tôi cũng bắt đầu buổi sáng từ 3 giờ, lọ mọ dậy chuẩn bị thịt, dọn hàng ra chợ. Quầy thịt của tôi nằm ngay cạnh sạp cá của anh. Chúng tôi đã quen nhau mười mấy năm, từ ngày cả hai còn trẻ, rồi lần lượt lập gia đình, sinh con, lo cơm áo. Sáng nào cũng chào nhau bằng một câu bâng quơ, hôm thì “chị bán đắt nha”, hôm thì “hôm nay cá tươi lắm đó”, lâu dần thành thói quen không thể thiếu.
Anh hiền lành, ít nói, hay cười, lúc nào cũng xuề xòa. Nhiều khi khách mặc cả gay gắt, anh chỉ cười rồi giảm chút ít, chẳng mấy khi cãi vã. Còn tôi thì nóng tính, dễ gắt gỏng. Vậy mà cứ hễ nghe giọng anh cười bên cạnh, tôi lại thấy lòng mình dịu xuống.
Mọi chuyện chắc chỉ dừng ở mức hàng xóm, đồng nghiệp trong chợ, nếu không có cái bữa tất niên cuối năm vừa rồi. Hôm đó ban quản lý chợ tổ chức tiệc, mấy chị em rủ nhau ở lại chung vui. Rượu bia vào, người nào cũng đỏ mặt, cười nói rôm rả. Tôi cũng không nhớ mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ lúc ra về thì trời đã khuya, người lâng lâng, chân bước không vững. Anh thấy tôi như vậy liền chạy đến:
– Để tôi chở chị về, khuya rồi nguy hiểm lắm.
Tôi gật đầu, vô thức ngồi lên xe anh. Gió đêm lạnh phả vào mặt, làm tôi tỉnh táo đôi chút. Vậy mà anh lại rẽ đường ra hướng biển, chứ không đưa tôi về nhà ngay. Anh bảo:
– Ra biển một chút cho tỉnh rượu, rồi tôi đưa chị về.
Chúng tôi ngồi trên bãi cát, sóng vỗ rì rào, ánh trăng hắt xuống mờ ảo. Rượu, gió biển và sự im lặng làm không khí trở nên lạ lẫm. Tôi nhìn anh, thấy trong mắt anh cũng có một thứ gì đó bối rối y như mình. Không biết ai bắt đầu trước, chỉ nhớ khi môi chạm môi, tôi run rẩy, vừa muốn dừng lại vừa không cưỡng nổi. Đêm ấy, chúng tôi đã vượt qua ranh giới, để lại một kỷ niệm mà suốt đời này tôi cũng không quên.
Sáng hôm sau, tôi sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào anh. Tôi tự nhủ chắc chỉ là phút nông nổi, rồi sẽ quên đi. Nhưng không, càng cố quên, hình ảnh ấy càng hiện rõ. Ngày nào ra chợ, nhìn thấy anh lúi húi rửa cá, nghe tiếng anh chào khách, tim tôi lại nhói lên, vừa xao xuyến vừa ân hận.
Anh thì vẫn như cũ, vẫn cười nói, nhưng tôi cảm nhận được trong ánh mắt anh có gì khác lạ – một sự nhớ nhung thầm kín. Có lúc anh lén đưa tôi miếng cá ngon, tôi lại lén mang qua cho anh khúc thịt tươi. Chỉ vậy thôi, mà lòng đã rộn ràng như thiếu nữ mới lớn.
Thế nhưng, chúng tôi đều có gia đình. Tôi có chồng, anh có vợ, con cái của cả hai đều đã lớn. Nếu lộ ra, hậu quả chắc chắn không ai gánh nổi. Tôi từng nhiều đêm trằn trọc, nhìn chồng ngủ say bên cạnh mà nước mắt trào ra. Tôi thấy mình có lỗi, nhưng trái tim lại không chịu nghe lời. Mỗi sáng ra chợ, tôi vẫn mong gặp anh, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến ngày hôm đó tôi thấy vui.
Có hôm tôi cố tình né tránh, bán xong đi thẳng, không dám liếc nhìn sang. Vậy mà đến tối, trong đầu tôi vẫn lặp đi lặp lại cảnh biển đêm ấy. Tôi nhớ bàn tay anh siết chặt, nhớ hơi thở gấp gáp, nhớ cả cái cảm giác được một lần sống cho bản thân, chứ không chỉ là bà vợ, bà mẹ lo toan cơm áo.
Tôi biết mối quan hệ này là sai trái. Nhưng lý trí và con tim lúc nào cũng đấu tranh nhau. Lý trí bảo dừng lại, con tim lại thì thầm “chỉ cần gặp anh, chỉ cần nhìn thấy anh là đủ”.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ đêm ấy. Chúng tôi không hẹn hò thêm lần nào, cũng chẳng dám để lộ điều gì. Mọi thứ đều giấu kín trong ánh mắt, trong nụ cười, trong cái cách trao nhau chút quan tâm nhỏ nhặt. Và chính cái “thầm nhớ thầm thương” ấy mới khiến tôi day dứt đến tận bây giờ.
Tôi không biết nên gọi đây là tình yêu, sự lạc lối, hay chỉ là phút yếu lòng của hai con người mệt mỏi giữa cuộc đời. Tôi chỉ biết, từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi không còn yên bình như trước.
Anh hiền lành, ít nói, hay cười, lúc nào cũng xuề xòa. Nhiều khi khách mặc cả gay gắt, anh chỉ cười rồi giảm chút ít, chẳng mấy khi cãi vã. Còn tôi thì nóng tính, dễ gắt gỏng. Vậy mà cứ hễ nghe giọng anh cười bên cạnh, tôi lại thấy lòng mình dịu xuống.
Mọi chuyện chắc chỉ dừng ở mức hàng xóm, đồng nghiệp trong chợ, nếu không có cái bữa tất niên cuối năm vừa rồi. Hôm đó ban quản lý chợ tổ chức tiệc, mấy chị em rủ nhau ở lại chung vui. Rượu bia vào, người nào cũng đỏ mặt, cười nói rôm rả. Tôi cũng không nhớ mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ lúc ra về thì trời đã khuya, người lâng lâng, chân bước không vững. Anh thấy tôi như vậy liền chạy đến:
– Để tôi chở chị về, khuya rồi nguy hiểm lắm.
Tôi gật đầu, vô thức ngồi lên xe anh. Gió đêm lạnh phả vào mặt, làm tôi tỉnh táo đôi chút. Vậy mà anh lại rẽ đường ra hướng biển, chứ không đưa tôi về nhà ngay. Anh bảo:
– Ra biển một chút cho tỉnh rượu, rồi tôi đưa chị về.
Chúng tôi ngồi trên bãi cát, sóng vỗ rì rào, ánh trăng hắt xuống mờ ảo. Rượu, gió biển và sự im lặng làm không khí trở nên lạ lẫm. Tôi nhìn anh, thấy trong mắt anh cũng có một thứ gì đó bối rối y như mình. Không biết ai bắt đầu trước, chỉ nhớ khi môi chạm môi, tôi run rẩy, vừa muốn dừng lại vừa không cưỡng nổi. Đêm ấy, chúng tôi đã vượt qua ranh giới, để lại một kỷ niệm mà suốt đời này tôi cũng không quên.
Sáng hôm sau, tôi sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào anh. Tôi tự nhủ chắc chỉ là phút nông nổi, rồi sẽ quên đi. Nhưng không, càng cố quên, hình ảnh ấy càng hiện rõ. Ngày nào ra chợ, nhìn thấy anh lúi húi rửa cá, nghe tiếng anh chào khách, tim tôi lại nhói lên, vừa xao xuyến vừa ân hận.
Anh thì vẫn như cũ, vẫn cười nói, nhưng tôi cảm nhận được trong ánh mắt anh có gì khác lạ – một sự nhớ nhung thầm kín. Có lúc anh lén đưa tôi miếng cá ngon, tôi lại lén mang qua cho anh khúc thịt tươi. Chỉ vậy thôi, mà lòng đã rộn ràng như thiếu nữ mới lớn.
Thế nhưng, chúng tôi đều có gia đình. Tôi có chồng, anh có vợ, con cái của cả hai đều đã lớn. Nếu lộ ra, hậu quả chắc chắn không ai gánh nổi. Tôi từng nhiều đêm trằn trọc, nhìn chồng ngủ say bên cạnh mà nước mắt trào ra. Tôi thấy mình có lỗi, nhưng trái tim lại không chịu nghe lời. Mỗi sáng ra chợ, tôi vẫn mong gặp anh, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến ngày hôm đó tôi thấy vui.
Có hôm tôi cố tình né tránh, bán xong đi thẳng, không dám liếc nhìn sang. Vậy mà đến tối, trong đầu tôi vẫn lặp đi lặp lại cảnh biển đêm ấy. Tôi nhớ bàn tay anh siết chặt, nhớ hơi thở gấp gáp, nhớ cả cái cảm giác được một lần sống cho bản thân, chứ không chỉ là bà vợ, bà mẹ lo toan cơm áo.
Tôi biết mối quan hệ này là sai trái. Nhưng lý trí và con tim lúc nào cũng đấu tranh nhau. Lý trí bảo dừng lại, con tim lại thì thầm “chỉ cần gặp anh, chỉ cần nhìn thấy anh là đủ”.
Đã mấy tháng trôi qua kể từ đêm ấy. Chúng tôi không hẹn hò thêm lần nào, cũng chẳng dám để lộ điều gì. Mọi thứ đều giấu kín trong ánh mắt, trong nụ cười, trong cái cách trao nhau chút quan tâm nhỏ nhặt. Và chính cái “thầm nhớ thầm thương” ấy mới khiến tôi day dứt đến tận bây giờ.
Tôi không biết nên gọi đây là tình yêu, sự lạc lối, hay chỉ là phút yếu lòng của hai con người mệt mỏi giữa cuộc đời. Tôi chỉ biết, từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi không còn yên bình như trước.