Đêm Giáng Sinh, phố phường vẫn nhộn nhịp, ánh đèn màu rực rỡ trang hoàng khắp nơi. Những ánh đèn lung linh treo trên cây thông, từng ngôi sao nhỏ nhấp nháy trên mái nhà, và tiếng chuông vang lên từng hồi trầm ấm từ nhà thờ gần đó hòa cùng giai điệu "Jingle Bells" từ những quán cà phê ven đường. Nhưng trong căn phòng nhỏ của tôi, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt từ chiếc bàn làm việc và hơi ấm le lói từ cốc Tequila đặt trên bàn.
Tôi không hẹn ai, cũng chẳng muốn ra ngoài. Một phần vì lạnh, một phần vì... cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu. Bạn bè ai cũng bận rộn. Người thì dẫn người yêu đi dạo phố, người lại về quê đoàn tụ với gia đình. Tôi cũng từng có những mùa Giáng Sinh vui vẻ, đông đủ, nhưng hình như mọi thứ thay đổi nhanh hơn tôi tưởng.
Mở điện thoại, lướt qua mạng xã hội, thấy mọi người thi nhau đăng ảnh check-in: cặp đôi chụp hình trước cây thông lấp lánh, nhóm bạn cười tươi bên nồi lẩu nghi ngút khói, cả những gia đình quây quần bên bàn ăn với gà tây và bánh ngọt. Tôi cười nhạt, lòng bỗng trống rỗng lạ thường.
Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa ra. Căn phòng đối diện, một cặp đôi đang cùng nhau treo những chiếc tất đỏ lên cửa sổ. Bên dưới đường, một ông cụ đội mũ len cầm bó hoa nhỏ, có lẽ là mang về tặng ai đó đang chờ ở nhà. Chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi, tôi nhận ra Giáng Sinh không phải lúc nào cũng cần rực rỡ hay náo nhiệt. Đôi khi, chỉ cần biết mình vẫn còn một nơi để trở về, một lý do để hy vọng vào ngày mai, thế là đủ.
Tôi cầm cốc Tequila, ngồi xuống bên cửa sổ, bật bài Silent Night. Tiếng nhạc du dương trôi qua căn phòng, lặng lẽ nhưng ấm áp. Và thế là đêm Giáng Sinh trôi qua, yên bình, như chính lòng tôi đang dần học cách hài lòng với những điều bé nhỏ.
Có lẽ Giáng sinh không chỉ là về việc có ai đó bên cạnh, mà còn là dịp để lắng nghe trái tim mình, và tin rằng điều tốt đẹp vẫn đang chờ ở đâu đó.
Tôi không hẹn ai, cũng chẳng muốn ra ngoài. Một phần vì lạnh, một phần vì... cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu. Bạn bè ai cũng bận rộn. Người thì dẫn người yêu đi dạo phố, người lại về quê đoàn tụ với gia đình. Tôi cũng từng có những mùa Giáng Sinh vui vẻ, đông đủ, nhưng hình như mọi thứ thay đổi nhanh hơn tôi tưởng.
Mở điện thoại, lướt qua mạng xã hội, thấy mọi người thi nhau đăng ảnh check-in: cặp đôi chụp hình trước cây thông lấp lánh, nhóm bạn cười tươi bên nồi lẩu nghi ngút khói, cả những gia đình quây quần bên bàn ăn với gà tây và bánh ngọt. Tôi cười nhạt, lòng bỗng trống rỗng lạ thường.
Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa ra. Căn phòng đối diện, một cặp đôi đang cùng nhau treo những chiếc tất đỏ lên cửa sổ. Bên dưới đường, một ông cụ đội mũ len cầm bó hoa nhỏ, có lẽ là mang về tặng ai đó đang chờ ở nhà. Chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi, tôi nhận ra Giáng Sinh không phải lúc nào cũng cần rực rỡ hay náo nhiệt. Đôi khi, chỉ cần biết mình vẫn còn một nơi để trở về, một lý do để hy vọng vào ngày mai, thế là đủ.
Tôi cầm cốc Tequila, ngồi xuống bên cửa sổ, bật bài Silent Night. Tiếng nhạc du dương trôi qua căn phòng, lặng lẽ nhưng ấm áp. Và thế là đêm Giáng Sinh trôi qua, yên bình, như chính lòng tôi đang dần học cách hài lòng với những điều bé nhỏ.
Có lẽ Giáng sinh không chỉ là về việc có ai đó bên cạnh, mà còn là dịp để lắng nghe trái tim mình, và tin rằng điều tốt đẹp vẫn đang chờ ở đâu đó.