[Nhật ký – 5 tháng 6]
Hôm nay trời lại mưa. Mưa không lớn, nhưng đủ để lòng người ướt sũng.
Mình không biết chính xác mình đang buồn vì điều gì. Có thể vì một tin nhắn không đến, một ai đó không còn quan tâm như trước, hay vì bản thân cứ mãi đặt nhiều kỳ vọng vào những điều mong manh. Mình không khóc, nhưng cổ họng thì nghẹn lại mỗi lần cố nuốt xuống những điều muốn nói.
Có lúc, mình ước có ai đó đủ lặng để hiểu. Không cần hỏi, không cần nói nhiều, chỉ cần ngồi bên, để mình biết là mình không hoàn toàn cô đơn. Nhưng rồi mình lại cười – làm gì có ai rảnh rỗi đến mức lắng nghe một người đang tập quen với sự im lặng như mình?
Hôm nay mình thấy mệt. Không phải vì công việc, mà vì những suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Mình tự hỏi: có phải chỉ cần mình tỏ ra ổn, thì mọi người sẽ mặc định là mình thực sự ổn?
Mình không muốn ai lo, nhưng cũng chẳng muốn cứ mạnh mẽ mãi như vậy.
Thôi thì… cứ để hôm nay buồn một chút.
Ngày mai, mình sẽ lại cố gắng cười.
Hôm nay trời lại mưa. Mưa không lớn, nhưng đủ để lòng người ướt sũng.
Mình không biết chính xác mình đang buồn vì điều gì. Có thể vì một tin nhắn không đến, một ai đó không còn quan tâm như trước, hay vì bản thân cứ mãi đặt nhiều kỳ vọng vào những điều mong manh. Mình không khóc, nhưng cổ họng thì nghẹn lại mỗi lần cố nuốt xuống những điều muốn nói.
Có lúc, mình ước có ai đó đủ lặng để hiểu. Không cần hỏi, không cần nói nhiều, chỉ cần ngồi bên, để mình biết là mình không hoàn toàn cô đơn. Nhưng rồi mình lại cười – làm gì có ai rảnh rỗi đến mức lắng nghe một người đang tập quen với sự im lặng như mình?
Hôm nay mình thấy mệt. Không phải vì công việc, mà vì những suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Mình tự hỏi: có phải chỉ cần mình tỏ ra ổn, thì mọi người sẽ mặc định là mình thực sự ổn?
Mình không muốn ai lo, nhưng cũng chẳng muốn cứ mạnh mẽ mãi như vậy.
Thôi thì… cứ để hôm nay buồn một chút.
Ngày mai, mình sẽ lại cố gắng cười.