


Thành viên nữ
Chính Thức
Không phải vì tóc bạc.
Không phải vì da nhăn.
Mà bởi lòng bạn không còn xao động với những thứ lấp lánh ngoài kia.
Già..( hay còn gọi là đã có tuổi.)
Là khi bạn chẳng còn thiết tha những nơi ồn ào náo nhiệt,
không còn bị cuốn hút bởi ánh đèn rực rỡ hay thanh âm rộn ràng nơi phố thị.
Bạn bắt đầu thấy mình yên lòng hơn trong một góc nhỏ tĩnh lặng… nơi có tiếng gió xào xạc và ánh sáng dịu dàng lách qua tán lá.
Già..
Là khi bạn thức dậy từ 4 giờ sáng, không phải vì bận rộn,
mà chỉ để lặng nghe tiếng gà gáy xa xa, và chờ ánh bình minh lên như một người bạn cũ đến thăm.
Là khi bạn pha một ấm trà không quá đậm, mở radio nghe lại bài hát thời đôi mươi, lật vài trang sách cũ, và chầm chậm gõ nhịp suy tư bên khung cửa thời gian.
Già..
Là khi bạn không còn muốn hơn thua, cũng chẳng thấy cần phải giải thích điều gì với ai.
Là khi bạn bắt đầu kiệm lời, cả người khác lẫn chính mình.
Đôi khi, nghe chính giọng nói mình vang lên.. cũng thấy lạ.
Già..
Là khi bạn đi tìm một nơi đủ bình yên để sống những ngày tháng còn lại.
Không phải để nghỉ ngơi.. mà để tách ra khỏi vòng xoáy của những thị phi, phù hoa,
để sống gần với đất trời và gần lại với chính mình.
Già..
Là khi bạn buông dần những giận hờn, nhẹ lòng tha thứ, và để cho những “thương- ghét- hơn- thua” tan vào mây gió.
Là khi bạn giữ lại trong tim mình chỉ vài điều:
một đức tin đủ lớn,
một đích đến đủ gần,
một vài người đủ thương để sống trọn một kiếp người.
Già, Là khi bạn thấy mình không còn cần nhiều.
Chỉ cần:
Đủ cho mình,
Đủ cho người mình thương.
Còn lại thì.. cứ như mây bay ngang đời nhau, đã từng ghé lại, đã từng ấm áp…
Rồi cũng tan vào hư vô.
Và tất cả những năm tháng đã qua ấy, dù buồn hay vui, đều là một giấc mộng đẹp mang tên “thanh xuân” một lần trong đời, đã sống hết mình.
Già.... là nói ai đó không phải nói mình, 4h sáng đánh chết cũng không dậy nổi ^^
Không phải vì da nhăn.
Mà bởi lòng bạn không còn xao động với những thứ lấp lánh ngoài kia.
Già..( hay còn gọi là đã có tuổi.)
Là khi bạn chẳng còn thiết tha những nơi ồn ào náo nhiệt,
không còn bị cuốn hút bởi ánh đèn rực rỡ hay thanh âm rộn ràng nơi phố thị.
Bạn bắt đầu thấy mình yên lòng hơn trong một góc nhỏ tĩnh lặng… nơi có tiếng gió xào xạc và ánh sáng dịu dàng lách qua tán lá.
Già..
Là khi bạn thức dậy từ 4 giờ sáng, không phải vì bận rộn,
mà chỉ để lặng nghe tiếng gà gáy xa xa, và chờ ánh bình minh lên như một người bạn cũ đến thăm.
Là khi bạn pha một ấm trà không quá đậm, mở radio nghe lại bài hát thời đôi mươi, lật vài trang sách cũ, và chầm chậm gõ nhịp suy tư bên khung cửa thời gian.
Già..
Là khi bạn không còn muốn hơn thua, cũng chẳng thấy cần phải giải thích điều gì với ai.
Là khi bạn bắt đầu kiệm lời, cả người khác lẫn chính mình.
Đôi khi, nghe chính giọng nói mình vang lên.. cũng thấy lạ.
Già..
Là khi bạn đi tìm một nơi đủ bình yên để sống những ngày tháng còn lại.
Không phải để nghỉ ngơi.. mà để tách ra khỏi vòng xoáy của những thị phi, phù hoa,
để sống gần với đất trời và gần lại với chính mình.
Già..
Là khi bạn buông dần những giận hờn, nhẹ lòng tha thứ, và để cho những “thương- ghét- hơn- thua” tan vào mây gió.
Là khi bạn giữ lại trong tim mình chỉ vài điều:
một đức tin đủ lớn,
một đích đến đủ gần,
một vài người đủ thương để sống trọn một kiếp người.
Già, Là khi bạn thấy mình không còn cần nhiều.
Chỉ cần:
Đủ cho mình,
Đủ cho người mình thương.
Còn lại thì.. cứ như mây bay ngang đời nhau, đã từng ghé lại, đã từng ấm áp…
Rồi cũng tan vào hư vô.
Và tất cả những năm tháng đã qua ấy, dù buồn hay vui, đều là một giấc mộng đẹp mang tên “thanh xuân” một lần trong đời, đã sống hết mình.
Già.... là nói ai đó không phải nói mình, 4h sáng đánh chết cũng không dậy nổi ^^