Trót yêu con trai nuôi | ID: 399560

gem
VIP
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
660252
Since
27/9/25
Bài viết
14
Like
19
Tuổi
34
TBD
204,999VNĐ
Tôi là một người phụ nữ năm nay đã ngoài bốn mươi. Hai mươi năm trước, khi còn trẻ, chưa có gia đình, tôi đã quyết định nhận nuôi một cậu bé mới chỉ hơn ba tuổi. Hồi đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản: mình có công việc ổn định, có tình thương, mà đứa bé thì mồ côi, nếu không dang tay cưu mang thì tương lai của nó biết sẽ đi về đâu. Thế là tôi nhận thằng bé về nuôi, coi như con ruột. Tôi lo cho nó từ bữa ăn, giấc ngủ, từng bộ quần áo, từng buổi học. Nó gọi tôi là “mẹ”, và tôi cũng hạnh phúc khi nghe tiếng gọi ấy, thấy mình có ý nghĩa trong cuộc đời.


Nhưng rồi, thời gian trôi qua, tôi bắt đầu nhận ra một sự thật mà chính bản thân cũng không dám thừa nhận. Cậu bé ngày nào giờ đã thành một chàng trai 20 tuổi, cao lớn, khôi ngô, mạnh mẽ. Còn tôi, vẫn ở cạnh bên, chăm lo từng chút, nhưng lòng dần xao động. Tôi đã nhiều lần tự trách mình: “Sao mày có thể có thứ tình cảm này với chính đứa con mình nuôi lớn chứ?”. Nhưng trái tim đâu nghe lời lý trí. Tôi không còn nhìn nó chỉ như một đứa con trai nữa. Nhiều khi vô tình chạm ánh mắt, hay nghe nó cười nói, tim tôi lại run rẩy như thiếu nữ.


Tôi đã cố dằn nén, cố gắng coi như chẳng có gì. Nhưng càng ngày, tôi càng sợ hãi. Tôi bắt đầu khó chịu khi thấy nó đi chơi với bạn gái, thấy nó nhắn tin cười một mình, thấy nó vui vẻ với người khác phái. Trong lòng tôi dấy lên một sự ích kỷ, một nỗi ghen tuông mù quáng. Tôi biết mình sai, biết mình chẳng có quyền ngăn cản, nhưng tôi đã làm. Tôi tìm đủ cách khuyên nhủ, ngăn chặn, thậm chí viện đủ lý do để nó không thân thiết với các cô gái. Nó nghe lời, nhưng chắc chắn cũng ngờ vực, chỉ không hỏi thẳng tôi mà thôi.


Nhiều đêm nằm bên ngoài phòng nó, nghe tiếng thở đều đều của thằng con, tôi trào nước mắt. Tôi biết, nếu một ngày nó phát hiện ra lòng tôi không chỉ là tình thương mẫu tử, có lẽ nó sẽ hận, sẽ bỏ đi, và tôi mất tất cả. Nhưng nếu tôi cứ mãi giấu, tôi sẽ sống trong dằn vặt, trong nỗi đau không lối thoát. Tôi khao khát được biết trong lòng nó có một chút nào khác ngoài tình con – mẹ không. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để hỏi, vì sợ câu trả lời.


Tôi thấy mình như một kẻ tội đồ. Xã hội sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nào nếu biết chuyện? Người ta sẽ bảo tôi biến thái, bệnh hoạn, không còn đạo lý. Nhưng tôi đâu chọn được việc này. Tôi đâu cố tình yêu sai. Tình cảm ấy đến từ sự gắn bó quá lâu, quá sâu, từ những năm tháng cả hai nương tựa vào nhau mà thành. Giờ tôi chỉ biết lặng lẽ ôm giữ, rồi tự mình đau khổ.


Tôi thật sự không biết nên làm thế nào. Tôi có nên nói ra, chấp nhận rủi ro để ít nhất lòng mình nhẹ nhõm? Hay tôi nên tiếp tục che giấu, chôn chặt trong tim, chỉ mong nó hạnh phúc bên người con gái nào đó, còn mình thì lặng lẽ chịu đựng? Nhưng nghĩ đến cảnh nó nắm tay người khác, gọi ai đó là vợ, còn tôi bị bỏ lại, tim tôi lại nhói lên từng cơn.


Tôi biết mình đang đứng giữa một ngã rẽ vô cùng tăm tối. Tôi muốn xin mọi người một lời khuyên. Tôi có nên thành thật với con trai nuôi, hay tôi nên giữ kín để bảo toàn mối quan hệ này? Tôi sợ mất nó, nhưng cũng sợ bản thân sẽ dần mục ruỗng trong dằn vặt nếu cứ im lặng mãi.
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Back
Top Bottom