Mười hai là tháng cuối cùng
Để thương, để nhớ, để trông, để gần
Tình buồn để dạ bâng khuâng
Gởi dòng thư nhỏ ân cần trao tay
Lạnh nào bằng tháng mười hai
Để cho nỗi nhớ trải dài chân đê
Dịu dàng guốc mộc chân quê
Cho anh quên mất lối về thành đô
Đồng dao trẻ hát xô bồ
Trâu nằm cộ kéo, cá rô lên bờ…
Trăng trèo, cho Cuội làm thơ
Gà con tha quạ, voi chờ gỗ lăn
Chị Hằng ơi, chớ băn khoăn!
Bấc về lạnh giá sao bằng cô đơn
Mong em thôi dỗi, quên hờn
Trái tim nồng ấm, từng cơn sóng tình
Tay này anh nắm làm tin
Nụ hôn dịu ngọt chỉ mình em thôi!
Nụ cười, rạng rỡ vành môi
Tháng mười hai đến, yêu rồi nhe em!
Thơ Ngọc Hà Trần

Để thương, để nhớ, để trông, để gần
Tình buồn để dạ bâng khuâng
Gởi dòng thư nhỏ ân cần trao tay
Lạnh nào bằng tháng mười hai
Để cho nỗi nhớ trải dài chân đê
Dịu dàng guốc mộc chân quê
Cho anh quên mất lối về thành đô
Đồng dao trẻ hát xô bồ
Trâu nằm cộ kéo, cá rô lên bờ…
Trăng trèo, cho Cuội làm thơ
Gà con tha quạ, voi chờ gỗ lăn
Chị Hằng ơi, chớ băn khoăn!
Bấc về lạnh giá sao bằng cô đơn
Mong em thôi dỗi, quên hờn
Trái tim nồng ấm, từng cơn sóng tình
Tay này anh nắm làm tin
Nụ hôn dịu ngọt chỉ mình em thôi!
Nụ cười, rạng rỡ vành môi
Tháng mười hai đến, yêu rồi nhe em!
Thơ Ngọc Hà Trần
