Chào các bạn,
Mục đích mình đăng bài ở đây là mong muốn tâm sự với mình. Welcome các bình luận nghiêm túc , cũng hi vọng bài đọc có ích với những người “đang hoặc sắp” rơi vào hoàn cảnh như mình.
Mình là nam 40t, đã ly dị và có 1 “người tình kiếp trước”. Sự việc xảy hả đã lâu nhưng mình vẫn còn cảm giác buồn và như đang mắc kẹt trong một tình huống không lối thoát.
Trước đây, mình là người sống trong gia đình hạnh phúc với ba mẹ, được sự yêu thương chăm sóc và mình cũng phấn đấu nhiều để không phụ lòng họ. Sau khi học hành xong thì mình đi làm với một công việc khá tốt trong ngành bưu chính-viễn thông. Rồi thì mình cũng mua đất và cất nhà báo hiếu cha mẹ mặc dù có mang nợ. Mọi sự của mình từ năm trước 30 tuổi hầu như rất dễ dàng và thuận lợi.
Rồi một ngày nọ mình vô tình gặp người con gái ở nhà sách và mình nhận ra đây là người mình cần trong cuộc đời (tuy khá cảm tính nhưng chắc là duyên số). Mình tiếp cận và tiến hành mọi kế hoạch để rước nàng về dinh. Nhưng đời trớ trêu thay mình chủ động bao nhiêu thì cô nàng lại càng suy diễn để ghen tuông bấy nhiêu (với nhiều kiểu suy luận như anh đã cưa cẩm bao người kiểu vậy rồi? Anh dạn dĩ thế thì chắc rất lăng nhăng…). Thôi thì mình cũng bỏ qua vì nghĩ rằng thương mới ghen. Mọi sự bắt đầu từ đây, từ khi yêu nhau cho đến sau khi cưới thì cái sự ghen tuông đó ngày càng to, sự tin tưởng lẫn nhau đã bị sói mòn (vì người ghen và bị ghen đều trượt dốc lòng tin với nhau). Rồi dần dà sui gia 2 nhà bị lôi kéo vào từng câu chuyện. Đến khi có con thì sự việc càng ngày càng tệ, khi cos chuyện là vợ lại ôm con về nhà bên ngoại. Sự bất mãn của 2 bên ngày càng lớn, gây nhiều thiệt hại cho các bên. Rồi chir sau 3 năm lấy vợ thì ba mình bệnh ung thư rồi mất. Mình cũng cố gắng thật nhiều để vùng vén gia đình nhưng sự việc không như ý muốn. Vào mùa dịch COVID thì sự việc càng tệ hơn khi vợ và gia đình còn lại của mình sống cùng nhau. Mâu thuẫn ngày càng lớn đến nỗi mẹ mình lâm bệnh, rồi đến năm ngoái cũng mất luôn. Mình nhận thấy cuộc đời xuống dốc không phanh từ một gia đình như vậy nên quyết định không muốn chung sống nữa và ly dị. Mình vẫn trợ cấp hằng tháng và thăm con, con rất yêu ba nó và luôn muốn được ba thăm nom. Mình thấy rất có lỗi nếu tìm thêm người để yêu trong khi đứa con đang chịu nhiều nỗi buồn như thế, thật sự thấy bế tắc trong mối quan hệ này quá.
Sự việc tưởng đã xong thì đứa em trong gia đình lại nghe lời vợ nó giành tài sản với mình vì ba mẹ mất ko để di chúc. Mình cách nó tới 17 tuổi, nhà mới mình xây cho ba mẹ thì nó còn chưa biết đi xe đạp. Bao nhiêu thứ nó tới cùng một lúc…
Bài viết đã dài mình xin dừng lại. Mong nhận comment giao lưu từ các bạn.
Xin cảm ơn.
Mục đích mình đăng bài ở đây là mong muốn tâm sự với mình. Welcome các bình luận nghiêm túc , cũng hi vọng bài đọc có ích với những người “đang hoặc sắp” rơi vào hoàn cảnh như mình.
Mình là nam 40t, đã ly dị và có 1 “người tình kiếp trước”. Sự việc xảy hả đã lâu nhưng mình vẫn còn cảm giác buồn và như đang mắc kẹt trong một tình huống không lối thoát.
Trước đây, mình là người sống trong gia đình hạnh phúc với ba mẹ, được sự yêu thương chăm sóc và mình cũng phấn đấu nhiều để không phụ lòng họ. Sau khi học hành xong thì mình đi làm với một công việc khá tốt trong ngành bưu chính-viễn thông. Rồi thì mình cũng mua đất và cất nhà báo hiếu cha mẹ mặc dù có mang nợ. Mọi sự của mình từ năm trước 30 tuổi hầu như rất dễ dàng và thuận lợi.
Rồi một ngày nọ mình vô tình gặp người con gái ở nhà sách và mình nhận ra đây là người mình cần trong cuộc đời (tuy khá cảm tính nhưng chắc là duyên số). Mình tiếp cận và tiến hành mọi kế hoạch để rước nàng về dinh. Nhưng đời trớ trêu thay mình chủ động bao nhiêu thì cô nàng lại càng suy diễn để ghen tuông bấy nhiêu (với nhiều kiểu suy luận như anh đã cưa cẩm bao người kiểu vậy rồi? Anh dạn dĩ thế thì chắc rất lăng nhăng…). Thôi thì mình cũng bỏ qua vì nghĩ rằng thương mới ghen. Mọi sự bắt đầu từ đây, từ khi yêu nhau cho đến sau khi cưới thì cái sự ghen tuông đó ngày càng to, sự tin tưởng lẫn nhau đã bị sói mòn (vì người ghen và bị ghen đều trượt dốc lòng tin với nhau). Rồi dần dà sui gia 2 nhà bị lôi kéo vào từng câu chuyện. Đến khi có con thì sự việc càng ngày càng tệ, khi cos chuyện là vợ lại ôm con về nhà bên ngoại. Sự bất mãn của 2 bên ngày càng lớn, gây nhiều thiệt hại cho các bên. Rồi chir sau 3 năm lấy vợ thì ba mình bệnh ung thư rồi mất. Mình cũng cố gắng thật nhiều để vùng vén gia đình nhưng sự việc không như ý muốn. Vào mùa dịch COVID thì sự việc càng tệ hơn khi vợ và gia đình còn lại của mình sống cùng nhau. Mâu thuẫn ngày càng lớn đến nỗi mẹ mình lâm bệnh, rồi đến năm ngoái cũng mất luôn. Mình nhận thấy cuộc đời xuống dốc không phanh từ một gia đình như vậy nên quyết định không muốn chung sống nữa và ly dị. Mình vẫn trợ cấp hằng tháng và thăm con, con rất yêu ba nó và luôn muốn được ba thăm nom. Mình thấy rất có lỗi nếu tìm thêm người để yêu trong khi đứa con đang chịu nhiều nỗi buồn như thế, thật sự thấy bế tắc trong mối quan hệ này quá.
Sự việc tưởng đã xong thì đứa em trong gia đình lại nghe lời vợ nó giành tài sản với mình vì ba mẹ mất ko để di chúc. Mình cách nó tới 17 tuổi, nhà mới mình xây cho ba mẹ thì nó còn chưa biết đi xe đạp. Bao nhiêu thứ nó tới cùng một lúc…
Bài viết đã dài mình xin dừng lại. Mong nhận comment giao lưu từ các bạn.
Xin cảm ơn.