Thời tiết oi nồng sau trận mưa làm cho không khí ngột ngạt đến khó thở. Nhưng có vẻ như cái không khí oi nồng đó chỉ có tác dụng với các không gian khác. Quán trà vẫn luôn tấp nập, ồn ào.
Bên kia, đám nữ nhân xiêm y diêm dúa đang bu quanh cổng ra chiều lả lơi. Một đám nam nhân khác xúm lại chòng ghẹo. Lữ khách nhìn vào có vẻ như đây là một không gian vui chơi đầy thú vị của quán trà. Người khó tính và soi mói lại nghĩ đám nữ nhân kia đang chèo kéo khách, giống như động bàn tơ.
Lão già cố mở đôi mắt ti hí của lão ra, dồn hết tinh lực vào khẩu hình mà hét lên:
- Bánh bao đê...ê...ê..............!
Đám nữ nhân đang ríu rít bất chợt ngừng bặt, dường như thấy thúng bánh của lão già nên các nữ nhân chạy ùa lại. Thúng bánh chỉ còn vài chiếc, đám nữ nhân vội vàng xâu xé nhau. Một cô nương bận cái yếm đỏ lòi ra hai chũm cau nhanh tay nhặt được hai chiếc bánh bao đầy đặn, nóng hổi.
- Hào rưỡi một bánh. Hai bánh ba hào.
Lão già thủng thẳng. Nữ nhân bận yếm đỏ thấy thế ưỡn ngực ra, dí hai chũm cau vào sát mặt lão, tỏ vẻ như muốn dùng chũm cau đổi bánh. Lão già lại cất lời:
- Phàm của trên trời rơi xuống chỉ có nước mưa và cứt chim. Không biết bên trong hai chũm cau kia là nước mưa hay cứt chim?
Nữ nhân bận yếm đỏ giật mình, tỏ vẻ thẹn thùng rồi quay người. Nàng vạch váy ra lấy bao tượng, lục tung bao tượng tìm được một đồng hai hào, một đồng một hào, đập thẳng lên mặt bàn của quán trà rồi quay ngoắt đi, vênh mặt lên mà bước.
Đám nữ nhân còn lại tranh nhau nốt số bánh trong thúng, vì nữ nhân bận yếm đỏ bị lão già mắng rồi, nên đám nữ nhân còn lại lặng lẽ vạch váy rút tiền trả cho lão già rất sòng phẳng.
Trong khi ấy, đám nam nhân đứng ở cổng quán trà nhìn lão già với ánh mắt bực bội, khó chịu vì lão đã thu hút được đám nữ nhân. Bất chợt, mụ già bước ra từ trong cổng the thé quát:
- Cái bọn nặc nô kia! Chúng bay một là há miệng ra người ta mới đổ cho mà nuốt, không thì cũng banh háng ra mà kiếm tiền. Không lo đong giai mà ở đó ăn với uống.
Mụ vừa quát lên thì đám nữ nhân len lén, trở lại nét duyên dáng ban đầu lượn lại chỗ cổng quán trà, lại tíu tít cười đùa, lả lơi với đám nam nhân.
Lão già đếm tiền, cất vào hầu bao rồi hắng giọng:
- Mụ lại đây! hôm nay lão hết hàng sớm, lão mời mụ cốc trà!
Chỉ chờ có thế, mụ ra lao ra ngồi ngay ngắn vào bàn. Mụ nhìn lão già bằng ánh mắt đắm đuối của tuổi xế chiều. Lão thấy vậy tủm tỉm:
- Mụ cũng vừa phải thôi. Bọn con nít nó cà giỡn như vậy, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Cũng lại nữa, bọn trẻ ranh nó còn húng, chứ già như lão với mụ đây. Có gì mà phải xoắn!
Nói xong, cả mụ già và lão nâng cốc trà lên, cạch vào nhau đánh chát một tiếng, rồi cất tiếng cười khành khạch vang cả quán trà.
Bên kia, đám nữ nhân xiêm y diêm dúa đang bu quanh cổng ra chiều lả lơi. Một đám nam nhân khác xúm lại chòng ghẹo. Lữ khách nhìn vào có vẻ như đây là một không gian vui chơi đầy thú vị của quán trà. Người khó tính và soi mói lại nghĩ đám nữ nhân kia đang chèo kéo khách, giống như động bàn tơ.
Lão già cố mở đôi mắt ti hí của lão ra, dồn hết tinh lực vào khẩu hình mà hét lên:
- Bánh bao đê...ê...ê..............!
Đám nữ nhân đang ríu rít bất chợt ngừng bặt, dường như thấy thúng bánh của lão già nên các nữ nhân chạy ùa lại. Thúng bánh chỉ còn vài chiếc, đám nữ nhân vội vàng xâu xé nhau. Một cô nương bận cái yếm đỏ lòi ra hai chũm cau nhanh tay nhặt được hai chiếc bánh bao đầy đặn, nóng hổi.
- Hào rưỡi một bánh. Hai bánh ba hào.
Lão già thủng thẳng. Nữ nhân bận yếm đỏ thấy thế ưỡn ngực ra, dí hai chũm cau vào sát mặt lão, tỏ vẻ như muốn dùng chũm cau đổi bánh. Lão già lại cất lời:
- Phàm của trên trời rơi xuống chỉ có nước mưa và cứt chim. Không biết bên trong hai chũm cau kia là nước mưa hay cứt chim?
Nữ nhân bận yếm đỏ giật mình, tỏ vẻ thẹn thùng rồi quay người. Nàng vạch váy ra lấy bao tượng, lục tung bao tượng tìm được một đồng hai hào, một đồng một hào, đập thẳng lên mặt bàn của quán trà rồi quay ngoắt đi, vênh mặt lên mà bước.
Đám nữ nhân còn lại tranh nhau nốt số bánh trong thúng, vì nữ nhân bận yếm đỏ bị lão già mắng rồi, nên đám nữ nhân còn lại lặng lẽ vạch váy rút tiền trả cho lão già rất sòng phẳng.
Trong khi ấy, đám nam nhân đứng ở cổng quán trà nhìn lão già với ánh mắt bực bội, khó chịu vì lão đã thu hút được đám nữ nhân. Bất chợt, mụ già bước ra từ trong cổng the thé quát:
- Cái bọn nặc nô kia! Chúng bay một là há miệng ra người ta mới đổ cho mà nuốt, không thì cũng banh háng ra mà kiếm tiền. Không lo đong giai mà ở đó ăn với uống.
Mụ vừa quát lên thì đám nữ nhân len lén, trở lại nét duyên dáng ban đầu lượn lại chỗ cổng quán trà, lại tíu tít cười đùa, lả lơi với đám nam nhân.
Lão già đếm tiền, cất vào hầu bao rồi hắng giọng:
- Mụ lại đây! hôm nay lão hết hàng sớm, lão mời mụ cốc trà!
Chỉ chờ có thế, mụ ra lao ra ngồi ngay ngắn vào bàn. Mụ nhìn lão già bằng ánh mắt đắm đuối của tuổi xế chiều. Lão thấy vậy tủm tỉm:
- Mụ cũng vừa phải thôi. Bọn con nít nó cà giỡn như vậy, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Cũng lại nữa, bọn trẻ ranh nó còn húng, chứ già như lão với mụ đây. Có gì mà phải xoắn!
Nói xong, cả mụ già và lão nâng cốc trà lên, cạch vào nhau đánh chát một tiếng, rồi cất tiếng cười khành khạch vang cả quán trà.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: