Sài Gòn, ngày…..tháng 10 năm 2023
Cũng đã hơn 5 năm kể từ khi chúng ta rời khỏi cuộc đời nhau, với những đổ vỡ và đớn đau không tránh khỏi của hai tính cách ương ngạnh cuối cùng cũng chạm đến giới hạn của sự nhường nhịn và chịu đựng lẫn nhau.
Anh rời khỏi Sài Gòn, rời khỏi những kỷ niệm đã gắn bó chúng ta suốt 4 năm dài, khỏi những lời hẹn thề tưởng chừng như vĩnh viễn. “Sài Gòn ơi vĩnh biệt”, đó là điều anh đã tự nhủ với bản thân ngày rời khỏi thành phố mà anh luôn yêu mến từ lúc nhỏ, nơi anh đã gắn bó suốt hơn 10 năm, để trở về.
Về với nguồn cội của bản thân, với những điều mà anh nghĩ là quan trọng nhất với anh, chỉ để nhận ra rằng mình đã quá khác với mình của trước đây, hay có thể là gia đình không còn là gia đình mà anh nghĩ là anh có nữa. Cội nguồn trở thành gánh nặng, thành chì chiết và áp lực, và thành chia xa.
Anh quay lại Sài Gòn, tìm một công việc mới, một nơi ở mới, đi một con đường mới, tránh xa khỏi những con đường quen, những nơi từng thân thuộc, để tránh khơi lại trong mình những vết thương đã lành miệng. Em cũng đã có một chốn bình yên, thuộc về em như em từng mong ước. Có lẽ đó là điều tốt nhất dành cho em, cũng khiến anh bớt đi ít nhiều cảm giác tội lỗi với những đổ vỡ năm xưa. Anh thật sự hy vọng thời gian đã chữa lành cho em.
Rồi một ngày, anh hy vọng Sài Gòn sẽ không còn đau lòng nữa, với anh.
Cũng đã hơn 5 năm kể từ khi chúng ta rời khỏi cuộc đời nhau, với những đổ vỡ và đớn đau không tránh khỏi của hai tính cách ương ngạnh cuối cùng cũng chạm đến giới hạn của sự nhường nhịn và chịu đựng lẫn nhau.
Anh rời khỏi Sài Gòn, rời khỏi những kỷ niệm đã gắn bó chúng ta suốt 4 năm dài, khỏi những lời hẹn thề tưởng chừng như vĩnh viễn. “Sài Gòn ơi vĩnh biệt”, đó là điều anh đã tự nhủ với bản thân ngày rời khỏi thành phố mà anh luôn yêu mến từ lúc nhỏ, nơi anh đã gắn bó suốt hơn 10 năm, để trở về.
Về với nguồn cội của bản thân, với những điều mà anh nghĩ là quan trọng nhất với anh, chỉ để nhận ra rằng mình đã quá khác với mình của trước đây, hay có thể là gia đình không còn là gia đình mà anh nghĩ là anh có nữa. Cội nguồn trở thành gánh nặng, thành chì chiết và áp lực, và thành chia xa.
Anh quay lại Sài Gòn, tìm một công việc mới, một nơi ở mới, đi một con đường mới, tránh xa khỏi những con đường quen, những nơi từng thân thuộc, để tránh khơi lại trong mình những vết thương đã lành miệng. Em cũng đã có một chốn bình yên, thuộc về em như em từng mong ước. Có lẽ đó là điều tốt nhất dành cho em, cũng khiến anh bớt đi ít nhiều cảm giác tội lỗi với những đổ vỡ năm xưa. Anh thật sự hy vọng thời gian đã chữa lành cho em.
Rồi một ngày, anh hy vọng Sài Gòn sẽ không còn đau lòng nữa, với anh.