"Đời người như trà, chỉ có hai trạng thái hoặc chìm hoặc nổi, người thưởng trà chỉ có hai tư thế, nâng lên rồi đặt xuống, thản nhiên khi chìm, dửng dưng khi nổi.
Đời người dẫu sao cũng chỉ là một chén trà, đầy cũng được, vơi cũng được, hà tất phải tranh giành. Nồng cũng được, nhạt cũng được, trà tự có hương vị của riêng mình. Gấp gáp cũng được, khoan thai cũng được, vậy thì có làm sao. Ấm áp cũng được, lạnh lùng cũng được, nhìn nhau cười một tiếng cũng được.
Đời người, bởi vì để tâm cho nên khổ sở, bởi vì nghi hoặc cho nên tổn thương, bởi vì xem nhẹ cho nên vui vẻ, bởi vì dửng dưng cho nên hạnh phúc.
Đời người như trà, đầu tiên là vị đắng, kế đến là chút ngọt, cuối cùng là dư vị còn vương lại nơi đầu lưỡi, quy luật nhân sinh cũng chỉ có thế mà thôi."
Đời người dẫu sao cũng chỉ là một chén trà, đầy cũng được, vơi cũng được, hà tất phải tranh giành. Nồng cũng được, nhạt cũng được, trà tự có hương vị của riêng mình. Gấp gáp cũng được, khoan thai cũng được, vậy thì có làm sao. Ấm áp cũng được, lạnh lùng cũng được, nhìn nhau cười một tiếng cũng được.
Đời người, bởi vì để tâm cho nên khổ sở, bởi vì nghi hoặc cho nên tổn thương, bởi vì xem nhẹ cho nên vui vẻ, bởi vì dửng dưng cho nên hạnh phúc.
Đời người như trà, đầu tiên là vị đắng, kế đến là chút ngọt, cuối cùng là dư vị còn vương lại nơi đầu lưỡi, quy luật nhân sinh cũng chỉ có thế mà thôi."