Có lẽ khi em đang ngon giấc thì mặt trời bên anh đã mọc. Lại một mùa đông nữa mình lại không cùng nhau.
Paris dạo này thật ẩm ương, nhưng có lẽ vì có em nó lại chuyển sang dịu mát bất thường. Và nó cũng bất thường khi không có anh bên cạnh em, điều mà anh và em cùng mong muốn ngày trở lại.
Cảm giác hạnh phúc và bình yên nhất chính là được ôm trọn người mình yêu vào buổi tối và nhìn thấy họ đầu tiên vào buổi sáng.
Với mọi người paris luôn lãng mạn và làm phải lòng hai con người, nhưng với anh, chỉ cần nắm tay em cùng dạo qua những con đường vậy là đủ.
Tình yêu giống như không khí, chúng ta không nhìn thấy nhưng chúng ta luôn biết nó rất cần thiết. Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không nhìn thấy anh nhưng anh luôn ở cạnh em.
Em hay đùa với anh, khi em nói em đói thì đồng nghĩa là em đang nhớ anh, ừ thì anh biết chứ, một ngày em đói vài lần kia mà. Những gì em muốn hay em thích, anh đều thích được làm cùng em.
Người ta thường cứ nói, thanh xuân như một cơn mưa rào. Còn với anh thanh xuân… là những lần bỏ lỡ… là sự nuối tiếc. Mà cho dù vậy thanh xuân có là một cơn mưa lớn đi nữa anh vẫn muốn đắm chìm vào nó.
Anh không phải người đàn ông tốt, chẳng qua vì em nghĩ rằng anh là người tốt, nên anh đã trở thành một người đàn ông tốt vì em.
Có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để yêu một người. Nhưng phải mất bao lâu để ngừng nhớ em.
Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của em vẫn có thể giữ chân anh.