15 Năm vẫn " còn"
Đây là điều nuối tiếc nhất của bản thân Khoai tới thời điểm bây giờ đến nổi biến thành bản ngã của chính bản thân
Khoai nhìn thấy em vào một buổi kiểm tra của lớp. Em thì cúp tiết chạy nhảy chơi phía sau cửa sổ lớp. Một cô bé xinh xắn và năng động, nụ cười em đẹp lắm. Đẹp đến mức Khoai chỉ nhìn và vô tình nhận dc 7đ kiểm tra toán vì câu cuối để trống.
Khoai lớn hơn em 2 tuổi.. cũng vì được làm bí thư công đoàn của trường nên sẽ có lịch đi kiểm tra đồng phục và tác phong của học sinh trong trường. Và Em là người vi phạm nhiều nhất.ban đầu vẫn hạch sách em đến cùng cực làm Em ghét kinh khủng. Sau lại bao che và chuyện gì đến sẽ đến. Khoai bị phê bình trước toàn trường vì không làm tròn nghĩa vụ được giao " Vì Em".
Sau đó chúng thôi quen nhau được 1 năm và Khoai đi thi đại học và học tại SG. Em thì vẫn cặm cụi cố gắng qua môn để được tốt nghiệp phổ thông. Chúng tôi mất liên lạc !
Bẵng đi 1 năm sau nghe tin em bị nhóm bất hảo khóa trên bắt nạt và tới một buổi chiều định mệnh. Em đã không thể nhịn nổi và đã vô tình khiến một người trong số đám người bắt nạt em ra đi mãi mãi. Em bị bắt và truy tố vì tội ngộ sát trong lúc tinh thần không bình tĩnh. Tin sét đánh ấy khiến Khoai bàng hoàng sau khi nghe em trai của em nhắn tin cho Khoai.
vào trại giao dưỡng 2 năm( vi lúc đó em chưa đủ 18 tuổi) và sau đó thi hành án 4 năm cải tạo có giam giữ.
Khoai đã về vùng Tây Nguyên mà Khoai vs em đã lớn lên để xin thăm gặp trước khi em chuyển đi. Cảm giác đau đớn khi gặp em.
Rồi em cũng ra. Khoai nô nức nhắn tin em trai em để xin số điện thoại mới của em và gọi cho em và em nói sẽ vào SG để đi làm.
Khoai nhảy cẩng lên vì sung sướng.
Em vào SG làm công nhân cho một đơn vị may mặc ở Tân phú. Chúng tôi lại có được 2 năm bên nhau. Bao nhiêu kỷ niệm thật ấm áp. Thật vui vẻ. Cùng nhau nấu ăn.cùng đi chơi. Cùng khóc. Cùng cười. Lúc đó cùng nhau đi coi bắn pháo hoa năm mới.suy nghĩ non trẻ của em chỉ năm ở tuổi 16 khi em có chuyện đã nói với khoai " yêu nhau mà cùng nhau xem pháo hoa là cưới được nhau không Anh"
Khoai chỉ cười vì sao Em lại hỏi một câu sao ngây thơ đến mức đấy.
"Rồi chúng tôi lại xa nhau lần hai"
Khoai đi công tác 3 năm ở Đà Nẵng
Em vẫn làm ở SG
Nhà em có chuyện nhưng Em không nói Khoai biết vì em biết Khoai nếu giúp đỡ thì cả hai không còn gì để thực hiện là đám cưới như hai đứa mong muốn vì Khoai mới ra trường vài năm thì mọi thứ chỉ là khởi đầu.
Em lặng lẽ và gồng mình lên để gánh vác..
Xa mặt nhưng không cách lòng. Nhưng lại thua khoảng cách địa lí. Một người xuất hiện đã khiến cho mọi mong mỏi và cố gắng thành công cốc!
Hết phần 1--
Đây là điều nuối tiếc nhất của bản thân Khoai tới thời điểm bây giờ đến nổi biến thành bản ngã của chính bản thân
Khoai nhìn thấy em vào một buổi kiểm tra của lớp. Em thì cúp tiết chạy nhảy chơi phía sau cửa sổ lớp. Một cô bé xinh xắn và năng động, nụ cười em đẹp lắm. Đẹp đến mức Khoai chỉ nhìn và vô tình nhận dc 7đ kiểm tra toán vì câu cuối để trống.
Khoai lớn hơn em 2 tuổi.. cũng vì được làm bí thư công đoàn của trường nên sẽ có lịch đi kiểm tra đồng phục và tác phong của học sinh trong trường. Và Em là người vi phạm nhiều nhất.ban đầu vẫn hạch sách em đến cùng cực làm Em ghét kinh khủng. Sau lại bao che và chuyện gì đến sẽ đến. Khoai bị phê bình trước toàn trường vì không làm tròn nghĩa vụ được giao " Vì Em".
Sau đó chúng thôi quen nhau được 1 năm và Khoai đi thi đại học và học tại SG. Em thì vẫn cặm cụi cố gắng qua môn để được tốt nghiệp phổ thông. Chúng tôi mất liên lạc !
Bẵng đi 1 năm sau nghe tin em bị nhóm bất hảo khóa trên bắt nạt và tới một buổi chiều định mệnh. Em đã không thể nhịn nổi và đã vô tình khiến một người trong số đám người bắt nạt em ra đi mãi mãi. Em bị bắt và truy tố vì tội ngộ sát trong lúc tinh thần không bình tĩnh. Tin sét đánh ấy khiến Khoai bàng hoàng sau khi nghe em trai của em nhắn tin cho Khoai.
vào trại giao dưỡng 2 năm( vi lúc đó em chưa đủ 18 tuổi) và sau đó thi hành án 4 năm cải tạo có giam giữ.
Khoai đã về vùng Tây Nguyên mà Khoai vs em đã lớn lên để xin thăm gặp trước khi em chuyển đi. Cảm giác đau đớn khi gặp em.
Rồi em cũng ra. Khoai nô nức nhắn tin em trai em để xin số điện thoại mới của em và gọi cho em và em nói sẽ vào SG để đi làm.
Khoai nhảy cẩng lên vì sung sướng.
Em vào SG làm công nhân cho một đơn vị may mặc ở Tân phú. Chúng tôi lại có được 2 năm bên nhau. Bao nhiêu kỷ niệm thật ấm áp. Thật vui vẻ. Cùng nhau nấu ăn.cùng đi chơi. Cùng khóc. Cùng cười. Lúc đó cùng nhau đi coi bắn pháo hoa năm mới.suy nghĩ non trẻ của em chỉ năm ở tuổi 16 khi em có chuyện đã nói với khoai " yêu nhau mà cùng nhau xem pháo hoa là cưới được nhau không Anh"
Khoai chỉ cười vì sao Em lại hỏi một câu sao ngây thơ đến mức đấy.
"Rồi chúng tôi lại xa nhau lần hai"
Khoai đi công tác 3 năm ở Đà Nẵng
Em vẫn làm ở SG
Nhà em có chuyện nhưng Em không nói Khoai biết vì em biết Khoai nếu giúp đỡ thì cả hai không còn gì để thực hiện là đám cưới như hai đứa mong muốn vì Khoai mới ra trường vài năm thì mọi thứ chỉ là khởi đầu.
Em lặng lẽ và gồng mình lên để gánh vác..
Xa mặt nhưng không cách lòng. Nhưng lại thua khoảng cách địa lí. Một người xuất hiện đã khiến cho mọi mong mỏi và cố gắng thành công cốc!
Hết phần 1--