Tám năm kể từ ngày chúng ta chấm dứt mối tình ngang trái đó, em đã trải qua những tháng ngày đau khổ nhưng rồi vết thương dần lành lại.
Cuộc sống của em trôi qua nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn và quan trọng em không còn phải sống trong những tháng ngày vừa hạnh phúc lại vừa tự trách mình.
Nhưng quá khứ, đâu thể muốn quên là quên được. Đôi khi nhớ về ngày xưa, em lục tìm những dòng anh đã viết dành cho tình cảm hai ta còn lưu lại nơi đó, nước mắt bất chợt rơi. Những cảm xúc đó của anh, em đều cảm nhận được rất rõ ràng, vì nó cũng là những gì em đã trải qua. Có khi em còn đau khổ hơn thế nữa khi chỉ có thể cất giấu nó trong tim, rồi sống cuộc sống của riêng mình và tỏ ra bản thân vẫn ổn.
Em biết tình cảm lúc đó của cả hai đều xuất phát từ trái tim, rất sâu nhưng lại đau đớn. Em đã nói những lời làm tổn thương anh và tổn thương chính mình. Em biết nếu không phải mình nhẫn tâm thì cả hai vẫn tiếp tục lạc lối. Em rất cố gắng để lý trí chiến thắng con tim bởi dù rất yêu nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết đâu là sai, đúng. Thời gian trôi đi, em nghĩ mình ổn với cuộc sống hiện tại dù chưa thể mở lòng đến bên ai. Nhưng nếu hỏi mình có hối hận không, có muốn quay về những tháng ngày đó không thì câu trả lời của em vẫn là không. Không phải chỉ em mà hai ta đã làm đúng. Em từng trách vì sự dối trá của anh đã biến em thành người thứ ba dù bản thân không bao giờ muốn. Em cũng tự trách mình vì không đủ khôn ngoan để nhìn rõ mọi thứ ngay từ khi chúng ta chưa bắt đầu. Rất lâu rồi em không còn mơ thấy anh nữa, trái tim cũng không thổn thức hay đau nhói mỗi khi nhớ về anh, nhớ về những kỷ niệm...
Vậy mà đêm qua anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em. Trong giấc mơ đó, em vẫn là em của hiện tại, tỏ ra vui vẻ, lạc quan và mạnh mẽ đối diện khi tình cờ gặp lại anh. Khi anh ngồi cạnh em, nhìn em bằng đôi mắt đó, nhẹ nhàng đặt lên trán em một nụ hôn thật sâu, con tim em lại rối bời. Em không hiểu sao mình không tránh né, cứ ngồi yên. Sao những cảm xúc đó vẫn vẹn nguyên như ngày nào? Rồi anh hỏi em: "Em có ổn không"? Nước mắt em bất giác lăn trên hai gò má, thứ tình cảm em vốn nghĩ đã quên hoặc ít nhất cũng chôn chặt nơi nào đó trong tim sau tám năm đằng đẵng, giờ lại trỗi dậy. Em trả lời anh bằng một cái lắc đầu: "Em không ổn".
Em cảm nhận được giọt nước mắt của người đàn ông mạnh mẽ như anh rơi, không biết vì thương cảm cho em hay vì anh cũng còn đau đớn bởi đoạn tình duyên ngày đó. Em tỉnh dậy, khuôn mặt ướt đẫm, hiểu rằng nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn mình vẫn còn những kỷ niệm, dù muốn cũng không thể nào quên đi. Em lại tự hỏi mình có muốn gặp lại anh không? Lòng em vang lên câu trả lời quen thuộc của tám năm nay: "Không. Chúng ta đang ở đúng vị trí nên thuộc về rồi anh ạ". Em đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại và mỉm cười đón chào ngày mới của riêng mình. "Khi đã yêu một người bằng cả tấm chân tình, sao có thể nói quên là quên được".
Sưu tầm mạng .
Cuộc sống của em trôi qua nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn và quan trọng em không còn phải sống trong những tháng ngày vừa hạnh phúc lại vừa tự trách mình.
Nhưng quá khứ, đâu thể muốn quên là quên được. Đôi khi nhớ về ngày xưa, em lục tìm những dòng anh đã viết dành cho tình cảm hai ta còn lưu lại nơi đó, nước mắt bất chợt rơi. Những cảm xúc đó của anh, em đều cảm nhận được rất rõ ràng, vì nó cũng là những gì em đã trải qua. Có khi em còn đau khổ hơn thế nữa khi chỉ có thể cất giấu nó trong tim, rồi sống cuộc sống của riêng mình và tỏ ra bản thân vẫn ổn.
Em biết tình cảm lúc đó của cả hai đều xuất phát từ trái tim, rất sâu nhưng lại đau đớn. Em đã nói những lời làm tổn thương anh và tổn thương chính mình. Em biết nếu không phải mình nhẫn tâm thì cả hai vẫn tiếp tục lạc lối. Em rất cố gắng để lý trí chiến thắng con tim bởi dù rất yêu nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết đâu là sai, đúng. Thời gian trôi đi, em nghĩ mình ổn với cuộc sống hiện tại dù chưa thể mở lòng đến bên ai. Nhưng nếu hỏi mình có hối hận không, có muốn quay về những tháng ngày đó không thì câu trả lời của em vẫn là không. Không phải chỉ em mà hai ta đã làm đúng. Em từng trách vì sự dối trá của anh đã biến em thành người thứ ba dù bản thân không bao giờ muốn. Em cũng tự trách mình vì không đủ khôn ngoan để nhìn rõ mọi thứ ngay từ khi chúng ta chưa bắt đầu. Rất lâu rồi em không còn mơ thấy anh nữa, trái tim cũng không thổn thức hay đau nhói mỗi khi nhớ về anh, nhớ về những kỷ niệm...
Vậy mà đêm qua anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em. Trong giấc mơ đó, em vẫn là em của hiện tại, tỏ ra vui vẻ, lạc quan và mạnh mẽ đối diện khi tình cờ gặp lại anh. Khi anh ngồi cạnh em, nhìn em bằng đôi mắt đó, nhẹ nhàng đặt lên trán em một nụ hôn thật sâu, con tim em lại rối bời. Em không hiểu sao mình không tránh né, cứ ngồi yên. Sao những cảm xúc đó vẫn vẹn nguyên như ngày nào? Rồi anh hỏi em: "Em có ổn không"? Nước mắt em bất giác lăn trên hai gò má, thứ tình cảm em vốn nghĩ đã quên hoặc ít nhất cũng chôn chặt nơi nào đó trong tim sau tám năm đằng đẵng, giờ lại trỗi dậy. Em trả lời anh bằng một cái lắc đầu: "Em không ổn".
Em cảm nhận được giọt nước mắt của người đàn ông mạnh mẽ như anh rơi, không biết vì thương cảm cho em hay vì anh cũng còn đau đớn bởi đoạn tình duyên ngày đó. Em tỉnh dậy, khuôn mặt ướt đẫm, hiểu rằng nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn mình vẫn còn những kỷ niệm, dù muốn cũng không thể nào quên đi. Em lại tự hỏi mình có muốn gặp lại anh không? Lòng em vang lên câu trả lời quen thuộc của tám năm nay: "Không. Chúng ta đang ở đúng vị trí nên thuộc về rồi anh ạ". Em đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại và mỉm cười đón chào ngày mới của riêng mình. "Khi đã yêu một người bằng cả tấm chân tình, sao có thể nói quên là quên được".
Sưu tầm mạng .