Một người ở quá khứ
Đã lâu rồi chẳng dám hỏi thăm nhau
Chỉ một tin có nào đâu là khó
Sao ngập ngừng, soạn xong rồi xóa bỏ
Sợ nhận về vẹn hai chữ "đã xem".
Thêm nỗi sợ, giữa dòng đời vội vã
Vô tình mình, lại chẳng nhận ra nhau
Cứ lê bước, nơi mất nhau từ đó
Tình lại chợt về, dẫu rằng rất mong manh.
Chỉ một tin có nào đâu là khó
Sao ngập ngừng, soạn xong rồi xóa bỏ
Sợ nhận về vẹn hai chữ "đã xem".
Thêm nỗi sợ, giữa dòng đời vội vã
Vô tình mình, lại chẳng nhận ra nhau
Cứ lê bước, nơi mất nhau từ đó
Tình lại chợt về, dẫu rằng rất mong manh.