"TÂY DU KÍ" ĐỌC NGƯỢC: MỘT CUỘC ĐỜI CHÂN THỰC NHẤT.
Như Lai Phật Tổ phái bốn thầy trò mang theo 8 bộ Kinh Thư và Tiểu Bạch Long đi truyền giáo đến Đông thổ Đại Đường. Trên đường đi gặp rất nhiều yêu quái, nhưng sau khi đánh nhau mới phát hiện ra: Chúng đều có hậu thuẫn, dù làm điều ác thế nào cũng không bị trừng phạt.
Bát Giới và Sa Tăng vốn dĩ xuất thân không tầm thường nên sớm biết được Thiên cơ trong này, lập tức bị vu oan. Một người bị đày về Cao Lão trang, một người bị đày xuống Lưu Sa Hà. Chỉ còn lại Ngộ Không một lòng tu Đạo, kiên trì giữ chính nghĩa, suốt đường diệt yêu trừ ma, hộ tống Sư phụ đi truyền giáo ở Phương Đông.
Kết quả Thiên đình không chịu nổi, gai mắt một con Khỉ giàu chính nghĩa lại có bản lĩnh, dầu mắm không ăn. Lại lo sợ không thể nào kiềm giữ được nó bèn đạt thỏa thuận với Như Lai, sẽ đảm bảo Đường Tam Tạng an toàn đến Trường An. Bù lại, Như Lai phải xuống tay giải quyết Tôn Ngộ Không. Như Lai đồng ý vì mục đích của ông ta chỉ là để đệ tử của mình tới được Trường An truyền giáo, mọi thứ khác không cần quan tâm. Dưới mưu đồ đó, cạm bẫy được mở ra, Bạch Long bị trọng thương rơi xuống khe núi.
Vốn dĩ thông minh, tinh nhạy và bản lĩnh, Ngộ Không lập tức suy đoán nhìn ra tất cả. Ra đây là các ngươi lợi dụng ta, được việc thì loại bỏ. Quá tức giận, Ngộ Không đại náo Thiên cung, đánh nhau với phía trên. Không ngờ đây lại hoàn toàn là bẫy rập, là cái cớ hợp lý hợp tình mà Như Lai thiết hạ, nhốt Tôn Ngộ Không dưới núi Ngũ Hành Sơn phong ấn bằng bùa chú.
Đường Tam Tạng đương nhiên tỏ tường mọi việc, cũng biết mình niệm một câu, bùa chú sẽ được bãi bỏ cứu được Đại đồ đệ này. Nhưng ông ta lại không làm, quay lưng ôm theo kinh thư rời đi, bỏ lại Tôn Ngộ Không. Thẳng một đường sau đó tới Trường An, quả nhiên chẳng có yêu ma quỷ quái nào quấy phá Đường Tam Tạng.
Sau một thời gian, cuối cùng Đường Tăng cũng tới được Trường An theo chỉ thị của Như Lai, dâng lên chân kinh cho vua. Nhà vua cảm kích tấm lòng bác ái của Đường Tăng, không ngại gian khổ xa xôi một đường tới đây bèn kết bái ông ta làm huynh đệ, gia phong Ngự Đệ. Từ đó về sau, hưởng mọi vinh hoa phú quý, qua đời trong yên bình.
500 năm sau, Ngộ Không một lòng rèn luyện tu vi để phục thù, rửa hận. Sau khi thoát khỏi Ngũ Hành Sơn, lại một thân võ nghệ đánh lên Thiên Đình. Lần này không giống lần trước, cơn thịnh nộ quá lớn, pháp lực của Tề Thiên Đại Thánh cũng quá mạnh, không bảo bối nào có thể chế ngự, Ngọc Hoàng cầu cứu các vị Bồ Tát cũng không xong, Như Lai đóng cửa niệm kinh không quan tâm.
Không còn cách nào khác, đành phải tự thanh khoản món nợ này nếu không sẽ rơi mũ miện. Ngọc Hoàng đau đầu suy nghĩ tìm đối sách, bỗng nhớ ra Ngộ Không còn hai vị huynh đệ thân thiết từng đi lấy kinh cùng. Lập tức bèn ra lệnh truyền chỉ tiếp kiến. Gặp nhau hai bên, Ngọc Hoàng hứa cho biến Bát Giới thành người, ban chức Thiên Bồng Nguyên soái, Sa Tăng được phong làm Quyền Liêm đại tướng, với điều kiện triệt hạ Tôn Ngộ Không. Hai người gật đầu.
Thấy huynh đệ lâu mới gặp, vốn là người trọng nghĩa trọng tình, Ngộ Không buông lỏng đề phòng. Không ngờ trúng liên hợp độc thủ khiến tu vi tan tác, chỉ còn giữ lại được bản thể. Quá đau lòng và thất vọng, Ngộ Không bèn quy ẩn, không muốn tranh chấp với đời.
Hắn ném Như Ý Kim Cô Bổng xuống biển Đông, một thân bình thường trở về Hoa Quả sơn sống cùng bầy khỉ. Hắn cảm nhận được sự khoái hoạt của cuộc sống, những ân tình chân thật mà không có đấu đá, tranh phạt. Hắn cứ một đời sống thế, cuối cùng chết đi biến thành một tảng đá.
Hắn nguyện là một tảng đá, trường tồn đứng đó nhìn ngắm thế gian, chứng kiến nhân sinh tất thảy.
Có 1 câu nói của Ngộ Không rất hay " Đạo lí của các người là các người muốn đánh ai thì đánh, còn đạo lí của ta là vạn vật giữa đất trời này đều bình đẵng như nhau , ta cũng không cần quỳ trước ngươi, ngươi cũng không cần đánh ta, tuy nhiên các ngươi cũng nên nhớ rằng trời đất này ai lớn ai nhỏ không phải do Ngọc Đế ngươi quyết định đâu "
Như Lai Phật Tổ phái bốn thầy trò mang theo 8 bộ Kinh Thư và Tiểu Bạch Long đi truyền giáo đến Đông thổ Đại Đường. Trên đường đi gặp rất nhiều yêu quái, nhưng sau khi đánh nhau mới phát hiện ra: Chúng đều có hậu thuẫn, dù làm điều ác thế nào cũng không bị trừng phạt.
Bát Giới và Sa Tăng vốn dĩ xuất thân không tầm thường nên sớm biết được Thiên cơ trong này, lập tức bị vu oan. Một người bị đày về Cao Lão trang, một người bị đày xuống Lưu Sa Hà. Chỉ còn lại Ngộ Không một lòng tu Đạo, kiên trì giữ chính nghĩa, suốt đường diệt yêu trừ ma, hộ tống Sư phụ đi truyền giáo ở Phương Đông.
Kết quả Thiên đình không chịu nổi, gai mắt một con Khỉ giàu chính nghĩa lại có bản lĩnh, dầu mắm không ăn. Lại lo sợ không thể nào kiềm giữ được nó bèn đạt thỏa thuận với Như Lai, sẽ đảm bảo Đường Tam Tạng an toàn đến Trường An. Bù lại, Như Lai phải xuống tay giải quyết Tôn Ngộ Không. Như Lai đồng ý vì mục đích của ông ta chỉ là để đệ tử của mình tới được Trường An truyền giáo, mọi thứ khác không cần quan tâm. Dưới mưu đồ đó, cạm bẫy được mở ra, Bạch Long bị trọng thương rơi xuống khe núi.
Vốn dĩ thông minh, tinh nhạy và bản lĩnh, Ngộ Không lập tức suy đoán nhìn ra tất cả. Ra đây là các ngươi lợi dụng ta, được việc thì loại bỏ. Quá tức giận, Ngộ Không đại náo Thiên cung, đánh nhau với phía trên. Không ngờ đây lại hoàn toàn là bẫy rập, là cái cớ hợp lý hợp tình mà Như Lai thiết hạ, nhốt Tôn Ngộ Không dưới núi Ngũ Hành Sơn phong ấn bằng bùa chú.
Đường Tam Tạng đương nhiên tỏ tường mọi việc, cũng biết mình niệm một câu, bùa chú sẽ được bãi bỏ cứu được Đại đồ đệ này. Nhưng ông ta lại không làm, quay lưng ôm theo kinh thư rời đi, bỏ lại Tôn Ngộ Không. Thẳng một đường sau đó tới Trường An, quả nhiên chẳng có yêu ma quỷ quái nào quấy phá Đường Tam Tạng.
Sau một thời gian, cuối cùng Đường Tăng cũng tới được Trường An theo chỉ thị của Như Lai, dâng lên chân kinh cho vua. Nhà vua cảm kích tấm lòng bác ái của Đường Tăng, không ngại gian khổ xa xôi một đường tới đây bèn kết bái ông ta làm huynh đệ, gia phong Ngự Đệ. Từ đó về sau, hưởng mọi vinh hoa phú quý, qua đời trong yên bình.
500 năm sau, Ngộ Không một lòng rèn luyện tu vi để phục thù, rửa hận. Sau khi thoát khỏi Ngũ Hành Sơn, lại một thân võ nghệ đánh lên Thiên Đình. Lần này không giống lần trước, cơn thịnh nộ quá lớn, pháp lực của Tề Thiên Đại Thánh cũng quá mạnh, không bảo bối nào có thể chế ngự, Ngọc Hoàng cầu cứu các vị Bồ Tát cũng không xong, Như Lai đóng cửa niệm kinh không quan tâm.
Không còn cách nào khác, đành phải tự thanh khoản món nợ này nếu không sẽ rơi mũ miện. Ngọc Hoàng đau đầu suy nghĩ tìm đối sách, bỗng nhớ ra Ngộ Không còn hai vị huynh đệ thân thiết từng đi lấy kinh cùng. Lập tức bèn ra lệnh truyền chỉ tiếp kiến. Gặp nhau hai bên, Ngọc Hoàng hứa cho biến Bát Giới thành người, ban chức Thiên Bồng Nguyên soái, Sa Tăng được phong làm Quyền Liêm đại tướng, với điều kiện triệt hạ Tôn Ngộ Không. Hai người gật đầu.
Thấy huynh đệ lâu mới gặp, vốn là người trọng nghĩa trọng tình, Ngộ Không buông lỏng đề phòng. Không ngờ trúng liên hợp độc thủ khiến tu vi tan tác, chỉ còn giữ lại được bản thể. Quá đau lòng và thất vọng, Ngộ Không bèn quy ẩn, không muốn tranh chấp với đời.
Hắn ném Như Ý Kim Cô Bổng xuống biển Đông, một thân bình thường trở về Hoa Quả sơn sống cùng bầy khỉ. Hắn cảm nhận được sự khoái hoạt của cuộc sống, những ân tình chân thật mà không có đấu đá, tranh phạt. Hắn cứ một đời sống thế, cuối cùng chết đi biến thành một tảng đá.
Hắn nguyện là một tảng đá, trường tồn đứng đó nhìn ngắm thế gian, chứng kiến nhân sinh tất thảy.
Có 1 câu nói của Ngộ Không rất hay " Đạo lí của các người là các người muốn đánh ai thì đánh, còn đạo lí của ta là vạn vật giữa đất trời này đều bình đẵng như nhau , ta cũng không cần quỳ trước ngươi, ngươi cũng không cần đánh ta, tuy nhiên các ngươi cũng nên nhớ rằng trời đất này ai lớn ai nhỏ không phải do Ngọc Đế ngươi quyết định đâu "