Có một người đặc biệt trong cuộc đời tôi, nhưng người ấy dường như luôn tồn tại ở một góc khuất mà tôi chỉ có thể nhìn thấy từ xa. Tôi không biết rõ về cuộc sống hay suy nghĩ của họ, nhưng đôi mắt ấy, nụ cười ấy... cứ như có một ma lực kéo tôi lại gần. Người ấy không hay nói nhiều, nhưng chỉ cần một cái nhìn lướt qua cũng đủ làm tôi bối rối cả ngày. Chỉ cần nghĩ đến họ thôi, tôi đã thấy lòng mình ấm áp và hạnh phúc hơn. Thật kỳ lạ, phải không? Họ xuất hiện như một làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, đủ để tôi cảm thấy nhớ nhung mỗi khi họ rời đi, và rồi tôi lại mong một lần nữa được nhìn thấy người ấy giữa những tất bật của cuộc sống.
Dưới ánh đèn mờ, có một người mà tôi không biết tên, nhưng lại khiến tôi không thể rời mắt. Họ không phải kiểu nổi bật giữa đám đông, nhưng có điều gì đó thu hút. Ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm, như đang đắm mình trong thế giới riêng. Có lúc tôi tự hỏi, họ đang nghĩ gì nhỉ? Một bí ẩn thú vị, mà mỗi lần nhìn thấy lại khiến tôi muốn tìm hiểu thêm một chút, như thể có một cuốn sách mà chỉ đọc trang bìa thôi đã thấy hấp dẫn, làm tôi mong chờ được mở ra từng trang.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, cô ấy xuất hiện như một bí ẩn lặng lẽ mà tôi không thể rời mắt. Cô ấy có cách cười như thể cuộc sống là một câu chuyện hài mà chỉ mình cô ấy hiểu, khiến tôi vừa tò mò, vừa thấy trái tim mình bỗng nhẹ nhàng hơn. Từng ánh mắt, từng cái nghiêng đầu đều như muốn thách thức tôi khám phá bí mật của riêng cô. Tôi chẳng biết gì nhiều về cô ấy, chỉ biết rằng cứ mỗi lần thấy cô, lòng tôi như có thêm một bản nhạc vui tươi vang lên. Cô ấy là một người bí ẩn, vừa gần gũi vừa xa vời, khiến tôi không thể ngừng nghĩ về việc mình sẽ là ai nếu có thể bước vào thế giới của cô ấy.
---
Có một người mà tôi không tài nào hiểu được. Người ấy chẳng bao giờ nói rõ tên, không tiết lộ tuổi tác, chỉ xuất hiện và để lại vài lời thì thầm bí ẩn. Mỗi khi thấy người ấy, trái tim tôi cứ đập nhanh một cách vô lý, còn bộ não thì bận rộn tự hỏi: "Rốt cuộc, người ấy là ai?" Chỉ biết rằng nụ cười của người ấy giống như vũ khí nguy hiểm, khiến tôi gục ngã ngay từ ánh mắt đầu tiên. Nhưng thú thật là người ấy cũng rất kỳ lạ - cứ thích xuất hiện đúng lúc tôi không chuẩn bị. Vậy mà mỗi khi người ấy biến mất, tôi lại thấy trống vắng không sao tả nổi. Có phải là định mệnh hay chỉ là chút lãng mạn đời thường? Chắc là bí ẩn này, tôi sẽ để dành tự khám phá thêm...
Dưới ánh đèn mờ, có một người mà tôi không biết tên, nhưng lại khiến tôi không thể rời mắt. Họ không phải kiểu nổi bật giữa đám đông, nhưng có điều gì đó thu hút. Ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm, như đang đắm mình trong thế giới riêng. Có lúc tôi tự hỏi, họ đang nghĩ gì nhỉ? Một bí ẩn thú vị, mà mỗi lần nhìn thấy lại khiến tôi muốn tìm hiểu thêm một chút, như thể có một cuốn sách mà chỉ đọc trang bìa thôi đã thấy hấp dẫn, làm tôi mong chờ được mở ra từng trang.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, cô ấy xuất hiện như một bí ẩn lặng lẽ mà tôi không thể rời mắt. Cô ấy có cách cười như thể cuộc sống là một câu chuyện hài mà chỉ mình cô ấy hiểu, khiến tôi vừa tò mò, vừa thấy trái tim mình bỗng nhẹ nhàng hơn. Từng ánh mắt, từng cái nghiêng đầu đều như muốn thách thức tôi khám phá bí mật của riêng cô. Tôi chẳng biết gì nhiều về cô ấy, chỉ biết rằng cứ mỗi lần thấy cô, lòng tôi như có thêm một bản nhạc vui tươi vang lên. Cô ấy là một người bí ẩn, vừa gần gũi vừa xa vời, khiến tôi không thể ngừng nghĩ về việc mình sẽ là ai nếu có thể bước vào thế giới của cô ấy.
---
Có một người mà tôi không tài nào hiểu được. Người ấy chẳng bao giờ nói rõ tên, không tiết lộ tuổi tác, chỉ xuất hiện và để lại vài lời thì thầm bí ẩn. Mỗi khi thấy người ấy, trái tim tôi cứ đập nhanh một cách vô lý, còn bộ não thì bận rộn tự hỏi: "Rốt cuộc, người ấy là ai?" Chỉ biết rằng nụ cười của người ấy giống như vũ khí nguy hiểm, khiến tôi gục ngã ngay từ ánh mắt đầu tiên. Nhưng thú thật là người ấy cũng rất kỳ lạ - cứ thích xuất hiện đúng lúc tôi không chuẩn bị. Vậy mà mỗi khi người ấy biến mất, tôi lại thấy trống vắng không sao tả nổi. Có phải là định mệnh hay chỉ là chút lãng mạn đời thường? Chắc là bí ẩn này, tôi sẽ để dành tự khám phá thêm...