Cuộc sống giống như một vở hài kịch không hồi kết, nơi mỗi người chúng ta đều là diễn viên bất đắc dĩ, bất kể có thuộc trường phái bi kịch hay không. Bạn có bao giờ để ý rằng, đời rất thích "troll" ta đúng lúc không? Chẳng hạn như khi bạn muốn ngủ thêm 5 phút nhưng lại bật dậy như bị muỗi đốt vì nhận ra mình trễ họp, và khi chạy đến nơi, cuộc họp lại bị... dời sang ngày mai. Hay lần bạn diện bộ đồ đẹp nhất, tự tin bước ra phố, thì trời quyết định tặng bạn một cơn mưa bất chợt, và đỉnh điểm hài hước là bạn trượt chân ngã ngay trước mặt crush.
Cuộc sống còn thích bày trò qua mấy chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Bạn nấu ăn, và cái muỗng vô tri bắn dầu nóng tung tóe lên tay bạn. Bạn mua vé số "đổi vận", nhưng cái vận đổi duy nhất là số tiền trong ví. Đỉnh cao là khi bạn cố gắng tỏ ra thông minh trong một cuộc trò chuyện, và rồi nhận ra mình đã hiểu sai vấn đề ngay từ đầu. Những lúc ấy, bạn chẳng biết nên khóc hay cười, vì mọi thứ quá sức... nực cười.
Nhưng chính những câu chuyện nhỏ nhặt này lại là "gia vị bí mật" làm cuộc sống thêm phần thú vị. Chúng ta có thể bực bội, nhưng vài ngày sau, khi kể lại với bạn bè, tất cả đều phá lên cười. Và bạn chợt nhận ra: cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết hoàn hảo, mà là một tuyển tập những câu chuyện hài hước có sức hút lạ kỳ, nơi bạn vừa là nhân vật chính, vừa là khán giả.
Cuộc sống vốn dĩ là một chuỗi những câu chuyện hài hước mà đôi khi chính bạn cũng không biết mình là nhân vật chính hay... diễn viên phụ. Chẳng hạn, bạn quyết tâm dậy sớm để bắt đầu ngày mới năng suất, nhưng đồng hồ báo thức kêu như một dàn nhạc rock mà bạn vẫn ngủ quên như thể tai mình được "chống ồn" tự nhiên. Khi bạn cuống cuồng chạy ra xe, nghĩ mình sẽ kịp giờ, thì trời mưa, và đôi dép xỏ ngón phản bội, quyết định tổ chức giải trượt patin ngay trên vỉa hè. Vừa lấm lem vừa ngượng ngùng, bạn lại tự nhủ: "Không sao, ai chẳng có ngày dở hơi!"
Rồi đến công việc, bạn đặt mục tiêu làm việc thật nghiêm túc, nhưng ngay khi bắt đầu, não bạn lại mở tiệc trà với hàng tá ý tưởng không liên quan: "Tối ăn gì?", "Tại sao chim không rơi khi ngủ?", và hàng loạt câu hỏi triết học khác. Lúc sếp gọi bạn báo cáo, bạn quên mất mình đã lưu file ở đâu, bèn cười gượng, mở máy tính lên và... cầu nguyện.
Đến chuyện tình cảm cũng không kém phần "hài hước". Bạn tập hợp đủ mọi can đảm để thổ lộ tình cảm với crush, và khi câu nói sắp thành lời, điện thoại của bạn reo inh ỏi bài nhạc chuông... "Baby Shark". Cái nhìn của crush lúc đó đủ để bạn muốn đào hố chui xuống, nhưng thay vì ngượng, bạn tự nhủ: "Đời là vậy mà, nếu không vui thì còn gọi gì là sống!"
Cuộc sống chính là thế, luôn khiến bạn cười ngặt nghẽo ngay cả khi bạn muốn khóc. Nó là sự pha trộn giữa những tình huống "éo le", những khoảnh khắc tự hỏi "Sao mình lại như này?" và vô vàn lần tự an ủi: "Chỉ cần không chết là còn vui được!"
Cuộc sống còn thích bày trò qua mấy chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Bạn nấu ăn, và cái muỗng vô tri bắn dầu nóng tung tóe lên tay bạn. Bạn mua vé số "đổi vận", nhưng cái vận đổi duy nhất là số tiền trong ví. Đỉnh cao là khi bạn cố gắng tỏ ra thông minh trong một cuộc trò chuyện, và rồi nhận ra mình đã hiểu sai vấn đề ngay từ đầu. Những lúc ấy, bạn chẳng biết nên khóc hay cười, vì mọi thứ quá sức... nực cười.
Nhưng chính những câu chuyện nhỏ nhặt này lại là "gia vị bí mật" làm cuộc sống thêm phần thú vị. Chúng ta có thể bực bội, nhưng vài ngày sau, khi kể lại với bạn bè, tất cả đều phá lên cười. Và bạn chợt nhận ra: cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết hoàn hảo, mà là một tuyển tập những câu chuyện hài hước có sức hút lạ kỳ, nơi bạn vừa là nhân vật chính, vừa là khán giả.
Cuộc sống vốn dĩ là một chuỗi những câu chuyện hài hước mà đôi khi chính bạn cũng không biết mình là nhân vật chính hay... diễn viên phụ. Chẳng hạn, bạn quyết tâm dậy sớm để bắt đầu ngày mới năng suất, nhưng đồng hồ báo thức kêu như một dàn nhạc rock mà bạn vẫn ngủ quên như thể tai mình được "chống ồn" tự nhiên. Khi bạn cuống cuồng chạy ra xe, nghĩ mình sẽ kịp giờ, thì trời mưa, và đôi dép xỏ ngón phản bội, quyết định tổ chức giải trượt patin ngay trên vỉa hè. Vừa lấm lem vừa ngượng ngùng, bạn lại tự nhủ: "Không sao, ai chẳng có ngày dở hơi!"
Rồi đến công việc, bạn đặt mục tiêu làm việc thật nghiêm túc, nhưng ngay khi bắt đầu, não bạn lại mở tiệc trà với hàng tá ý tưởng không liên quan: "Tối ăn gì?", "Tại sao chim không rơi khi ngủ?", và hàng loạt câu hỏi triết học khác. Lúc sếp gọi bạn báo cáo, bạn quên mất mình đã lưu file ở đâu, bèn cười gượng, mở máy tính lên và... cầu nguyện.
Đến chuyện tình cảm cũng không kém phần "hài hước". Bạn tập hợp đủ mọi can đảm để thổ lộ tình cảm với crush, và khi câu nói sắp thành lời, điện thoại của bạn reo inh ỏi bài nhạc chuông... "Baby Shark". Cái nhìn của crush lúc đó đủ để bạn muốn đào hố chui xuống, nhưng thay vì ngượng, bạn tự nhủ: "Đời là vậy mà, nếu không vui thì còn gọi gì là sống!"
Cuộc sống chính là thế, luôn khiến bạn cười ngặt nghẽo ngay cả khi bạn muốn khóc. Nó là sự pha trộn giữa những tình huống "éo le", những khoảnh khắc tự hỏi "Sao mình lại như này?" và vô vàn lần tự an ủi: "Chỉ cần không chết là còn vui được!"