Tôi đã nhiều lần tự hỏi mình, có phải tôi là một kẻ tội lỗi, một kẻ đáng khinh bỉ khi để trái tim lạc lối vào nơi không nên? Tôi là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi, có sự nghiệp ổn định, có một cuộc sống tưởng chừng như đủ đầy. Thế nhưng, tất cả sự yên ổn đó lại bị lung lay chỉ vì một người con gái… mà oái oăm thay, đó lại chính là đứa con gái nuôi tôi đã chăm sóc suốt mười mấy năm qua.
Ngày tôi nhận nuôi con bé, nó chỉ mới bốn tuổi. Một đứa trẻ gầy gò, đôi mắt to lúc nào cũng ngấn lệ, bị bỏ rơi trong trại mồ côi. Tôi thương cảm, nghĩ đơn giản mình sẽ cho nó một mái ấm, một nơi để gọi là nhà. Lúc đó, tôi chưa từng nghĩ rằng sau này chính sự gắn bó ấy sẽ biến thành một thứ tình cảm vượt ra khỏi giới hạn của cha con.
Tôi nuôi nó lớn lên bằng tất cả sự tận tâm của một người cha. Từng bữa ăn, từng bộ quần áo, từng đêm sốt cao tôi thức trắng bên giường. Tôi chưa từng để con bé phải thiếu thốn gì. Rồi nó lớn dần, từ một cô bé ngây ngô trở thành một thiếu nữ. Cái tuổi dậy thì khiến nó ngày càng xinh đẹp, duyên dáng. Tôi bắt đầu nhận ra tim mình hay đập nhanh mỗi khi nhìn vào ánh mắt long lanh của nó. Tôi hay giật mình khi bất chợt nghe tiếng cười trong trẻo vang lên trong nhà. Tôi sợ hãi chính mình, sợ nhận ra rằng tôi đã không còn nhìn nó như một người cha nhìn con gái nữa.
Tình cảm này, tôi chưa bao giờ dám thổ lộ. Tôi giấu kín trong lòng, bởi tôi biết một khi nói ra, tất cả sẽ sụp đổ. Tôi sẽ mất đi con bé, mất đi sự tin tưởng, mất đi thứ hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi đang có. Nhưng im lặng cũng khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở. Mỗi ngày, thấy nó tung tăng cười nói với bạn bè, thấy nó bắt đầu để ý đến những chàng trai cùng lớp, tôi lại như bị kim châm vào tim. Tôi ích kỷ, tôi ghen tuông, dù chẳng có quyền gì để ngăn cấm.
Có lần, nó hồn nhiên kể với tôi về một cậu bạn cùng trường thường hay giúp đỡ, ánh mắt sáng rỡ như đang ngập tràn cảm xúc đầu đời. Tôi mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng thì cuộn trào như có sóng lớn. Tôi muốn hét lên, muốn giữ chặt nó lại bên mình, nhưng tôi chỉ biết nuốt vào trong, rồi đêm về nằm trằn trọc không ngủ nổi.
Nhiều khi tôi tự vấn: Liệu tôi có nên thú nhận? Liệu tôi có nên một lần sống thật với cảm xúc, bất chấp tất cả? Nhưng rồi lý trí lại gào thét: Không được! Tôi không có quyền. Tôi đã nuôi nó khôn lớn như một người cha, thì tôi phải giữ trọn trách nhiệm ấy. Nếu tôi nói ra, chẳng những làm tan nát đời con bé mà còn biến mình thành kẻ đáng khinh trong mắt thiên hạ.
Thế nên, tôi cứ sống trong mâu thuẫn giằng xé này, ngày qua ngày. Tôi yêu nó, nhưng tình yêu ấy lại bị trói buộc trong cái danh phận “cha nuôi – con gái nuôi”. Tôi khao khát, nhưng không thể thổ lộ. Tôi đau khổ, nhưng không thể nói cùng ai. Tất cả chỉ có thể dồn vào những dòng chữ vô danh như thế này, hy vọng có ai đó đọc được và cho tôi một lời khuyên, dù chỉ là để lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Có lẽ, cách duy nhất để tôi bảo vệ nó, bảo vệ chính mình, là giữ tình cảm này thật sâu trong lòng, để nó mãi mãi là một bí mật không bao giờ được nói ra. Nhưng rồi, liệu tôi có đủ sức chịu đựng đến cuối đời không?
Ngày tôi nhận nuôi con bé, nó chỉ mới bốn tuổi. Một đứa trẻ gầy gò, đôi mắt to lúc nào cũng ngấn lệ, bị bỏ rơi trong trại mồ côi. Tôi thương cảm, nghĩ đơn giản mình sẽ cho nó một mái ấm, một nơi để gọi là nhà. Lúc đó, tôi chưa từng nghĩ rằng sau này chính sự gắn bó ấy sẽ biến thành một thứ tình cảm vượt ra khỏi giới hạn của cha con.
Tôi nuôi nó lớn lên bằng tất cả sự tận tâm của một người cha. Từng bữa ăn, từng bộ quần áo, từng đêm sốt cao tôi thức trắng bên giường. Tôi chưa từng để con bé phải thiếu thốn gì. Rồi nó lớn dần, từ một cô bé ngây ngô trở thành một thiếu nữ. Cái tuổi dậy thì khiến nó ngày càng xinh đẹp, duyên dáng. Tôi bắt đầu nhận ra tim mình hay đập nhanh mỗi khi nhìn vào ánh mắt long lanh của nó. Tôi hay giật mình khi bất chợt nghe tiếng cười trong trẻo vang lên trong nhà. Tôi sợ hãi chính mình, sợ nhận ra rằng tôi đã không còn nhìn nó như một người cha nhìn con gái nữa.
Tình cảm này, tôi chưa bao giờ dám thổ lộ. Tôi giấu kín trong lòng, bởi tôi biết một khi nói ra, tất cả sẽ sụp đổ. Tôi sẽ mất đi con bé, mất đi sự tin tưởng, mất đi thứ hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi đang có. Nhưng im lặng cũng khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở. Mỗi ngày, thấy nó tung tăng cười nói với bạn bè, thấy nó bắt đầu để ý đến những chàng trai cùng lớp, tôi lại như bị kim châm vào tim. Tôi ích kỷ, tôi ghen tuông, dù chẳng có quyền gì để ngăn cấm.
Có lần, nó hồn nhiên kể với tôi về một cậu bạn cùng trường thường hay giúp đỡ, ánh mắt sáng rỡ như đang ngập tràn cảm xúc đầu đời. Tôi mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng thì cuộn trào như có sóng lớn. Tôi muốn hét lên, muốn giữ chặt nó lại bên mình, nhưng tôi chỉ biết nuốt vào trong, rồi đêm về nằm trằn trọc không ngủ nổi.
Nhiều khi tôi tự vấn: Liệu tôi có nên thú nhận? Liệu tôi có nên một lần sống thật với cảm xúc, bất chấp tất cả? Nhưng rồi lý trí lại gào thét: Không được! Tôi không có quyền. Tôi đã nuôi nó khôn lớn như một người cha, thì tôi phải giữ trọn trách nhiệm ấy. Nếu tôi nói ra, chẳng những làm tan nát đời con bé mà còn biến mình thành kẻ đáng khinh trong mắt thiên hạ.
Thế nên, tôi cứ sống trong mâu thuẫn giằng xé này, ngày qua ngày. Tôi yêu nó, nhưng tình yêu ấy lại bị trói buộc trong cái danh phận “cha nuôi – con gái nuôi”. Tôi khao khát, nhưng không thể thổ lộ. Tôi đau khổ, nhưng không thể nói cùng ai. Tất cả chỉ có thể dồn vào những dòng chữ vô danh như thế này, hy vọng có ai đó đọc được và cho tôi một lời khuyên, dù chỉ là để lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Có lẽ, cách duy nhất để tôi bảo vệ nó, bảo vệ chính mình, là giữ tình cảm này thật sâu trong lòng, để nó mãi mãi là một bí mật không bao giờ được nói ra. Nhưng rồi, liệu tôi có đủ sức chịu đựng đến cuối đời không?