Chắc nhiều người sẽ cười khi đọc những dòng này, cho rằng tôi dại khờ, trẻ con, hoặc thậm chí là suy nghĩ lệch lạc. Nhưng thật sự, tôi không biết phải tâm sự với ai, không biết nên chia sẻ thế nào, bởi trong lòng tôi đang rối bời. Tôi năm nay mới vừa tròn mười tám, cái tuổi bắt đầu trưởng thành nhưng vẫn còn nhiều ngây ngô. Vậy mà tôi lại lỡ thích, thậm chí có thể nói là yêu thầm, một người không bao giờ thuộc về mình – chị hàng xóm, người đã có chồng.
Chị ấy đẹp lắm, cái vẻ đẹp dịu dàng mà bất kỳ thằng con trai nào nhìn vào cũng phải xiêu lòng. Ngày trước, khi tôi còn học cấp hai, chị đã lấy chồng. Nhà chị ngay sát vách nhà tôi. Từ bé tôi đã hay chạy qua nhà chị chơi, lúc thì mượn sách, lúc thì nhờ chị dạy học, có khi chỉ ngồi nói chuyện vu vơ. Chị hơn tôi đến gần chục tuổi, đối xử với tôi như em trai trong nhà, hiền lành và nhẹ nhàng. Mỗi lần chị cười, tôi cảm giác trái tim mình như lỡ một nhịp.
Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là sự ngưỡng mộ bình thường của một đứa con trai nhỏ đối với một người phụ nữ đẹp. Nhưng rồi càng lớn, tôi càng nhận ra trong lòng mình có gì đó khác lạ. Tôi bắt đầu hay nhìn lén chị, hay tìm lý do để được gặp chị, và mỗi khi chị quan tâm, hỏi han tôi lại thấy hạnh phúc vô cùng.
Trớ trêu thay, nhà chúng tôi sát vách nhau, nên đêm đêm, khi nằm trong phòng, tôi thường nghe thấy những âm thanh mà lẽ ra không nên nghe – tiếng chị và anh rể tôi gần gũi nhau. Ban đầu, tôi sợ hãi, đỏ mặt, bịt tai lại. Nhưng càng về sau, càng lớn, tôi lại càng khó ngủ vì những âm thanh ấy. Mỗi tiếng rên nhỏ của chị vang lên qua bức vách mỏng, khiến trái tim tôi loạn nhịp, cơ thể tôi căng thẳng. Tôi vừa xấu hổ, vừa khổ sở, lại vừa thầm ghen tị với anh rể. Tôi biết mình sai khi nghĩ như thế, nhưng tôi không thể kiểm soát nổi.
Nhiều đêm nằm trằn trọc, tôi tự hỏi: “Mình đang làm gì vậy? Sao lại có thể yêu thầm chị – một người phụ nữ đã có chồng, hơn mình nhiều tuổi?”. Nhưng cảm xúc đâu phải muốn dừng là dừng. Cứ hễ ban ngày nhìn thấy chị đi ngang qua với dáng vẻ thướt tha, mái tóc dài buông nhẹ, hay ánh mắt chị nhìn tôi ân cần, tôi lại thấy tim mình nhói lên. Tôi ước giá như chị chưa lập gia đình, giá như tôi lớn hơn, thì có lẽ…
Tôi biết rõ tình cảm này là sai trái, là đơn phương, và sẽ chẳng đi đến đâu. Tôi không dám thổ lộ, không dám để chị biết. Chỉ sợ một khi nói ra, chị sẽ xa lánh tôi, hoặc tệ hơn, mọi người trong xóm sẽ biết, sẽ chê cười, và gia đình tôi sẽ xấu hổ. Nhưng càng giấu, tôi lại càng dằn vặt.
Tôi từng thử quen vài bạn gái bằng tuổi để phân tán suy nghĩ, nhưng chẳng có ai khiến tôi rung động như chị. Ở tuổi mới lớn, tôi mơ mộng nhiều, khát khao nhiều, và cũng bồng bột. Đôi lúc tôi còn tự trách mình biến thái, bởi vì chỉ cần nghe âm thanh từ phòng chị là đầu óc tôi đã loạn. Nhưng thật sự tôi chẳng muốn thế, tôi không cố tình, chỉ là trái tim và cơ thể tôi phản ứng như vậy.
Giờ đây tôi không biết phải làm sao. Nếu cứ tiếp tục, tôi sợ bản thân ngày càng lún sâu vào mớ cảm xúc sai trái này. Nhưng nếu dứt ra, thì làm cách nào? Nhà ở sát nhau, ngày nào cũng gặp, làm sao tránh được? Tôi đã thử đi ngủ sớm, đeo tai nghe để khỏi nghe thấy tiếng động từ bên kia, nhưng đôi khi vẫn len lỏi vào tâm trí tôi.
Tôi mong mọi người – nhất là những ai từng trải qua tuổi mới lớn như tôi – có thể cho tôi lời khuyên. Tôi nên làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này? Nên học cách kìm nén và dần quên đi, hay nên thổ lộ để rồi nhận lấy sự từ chối, thậm chí là xa cách? Tôi sợ mất đi ánh mắt dịu dàng chị dành cho tôi, dù chỉ như một người em.
Tôi viết những dòng này không phải để than vãn, cũng chẳng phải để tìm sự cảm thông cho một tình cảm sai trái. Tôi chỉ muốn nói ra để nhẹ lòng hơn. Tôi hiểu rằng mình cần trưởng thành hơn, cần học cách kiểm soát cảm xúc, cần hướng bản thân đến những mối quan hệ lành mạnh và phù hợp. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Có lẽ, thứ duy nhất tôi có thể làm bây giờ là tập trung vào học hành, cố gắng xây dựng tương lai cho mình, để rồi một ngày nào đó, khi đủ trưởng thành và chín chắn, tôi sẽ gặp một người con gái khác – phù hợp với tôi, dành cho tôi. Còn tình cảm dành cho chị, có lẽ mãi mãi sẽ chỉ là một bí mật tôi giữ riêng, một ký ức tuổi trẻ vừa đẹp, vừa đau, vừa dại khờ.
Chị ấy đẹp lắm, cái vẻ đẹp dịu dàng mà bất kỳ thằng con trai nào nhìn vào cũng phải xiêu lòng. Ngày trước, khi tôi còn học cấp hai, chị đã lấy chồng. Nhà chị ngay sát vách nhà tôi. Từ bé tôi đã hay chạy qua nhà chị chơi, lúc thì mượn sách, lúc thì nhờ chị dạy học, có khi chỉ ngồi nói chuyện vu vơ. Chị hơn tôi đến gần chục tuổi, đối xử với tôi như em trai trong nhà, hiền lành và nhẹ nhàng. Mỗi lần chị cười, tôi cảm giác trái tim mình như lỡ một nhịp.
Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là sự ngưỡng mộ bình thường của một đứa con trai nhỏ đối với một người phụ nữ đẹp. Nhưng rồi càng lớn, tôi càng nhận ra trong lòng mình có gì đó khác lạ. Tôi bắt đầu hay nhìn lén chị, hay tìm lý do để được gặp chị, và mỗi khi chị quan tâm, hỏi han tôi lại thấy hạnh phúc vô cùng.
Trớ trêu thay, nhà chúng tôi sát vách nhau, nên đêm đêm, khi nằm trong phòng, tôi thường nghe thấy những âm thanh mà lẽ ra không nên nghe – tiếng chị và anh rể tôi gần gũi nhau. Ban đầu, tôi sợ hãi, đỏ mặt, bịt tai lại. Nhưng càng về sau, càng lớn, tôi lại càng khó ngủ vì những âm thanh ấy. Mỗi tiếng rên nhỏ của chị vang lên qua bức vách mỏng, khiến trái tim tôi loạn nhịp, cơ thể tôi căng thẳng. Tôi vừa xấu hổ, vừa khổ sở, lại vừa thầm ghen tị với anh rể. Tôi biết mình sai khi nghĩ như thế, nhưng tôi không thể kiểm soát nổi.
Nhiều đêm nằm trằn trọc, tôi tự hỏi: “Mình đang làm gì vậy? Sao lại có thể yêu thầm chị – một người phụ nữ đã có chồng, hơn mình nhiều tuổi?”. Nhưng cảm xúc đâu phải muốn dừng là dừng. Cứ hễ ban ngày nhìn thấy chị đi ngang qua với dáng vẻ thướt tha, mái tóc dài buông nhẹ, hay ánh mắt chị nhìn tôi ân cần, tôi lại thấy tim mình nhói lên. Tôi ước giá như chị chưa lập gia đình, giá như tôi lớn hơn, thì có lẽ…
Tôi biết rõ tình cảm này là sai trái, là đơn phương, và sẽ chẳng đi đến đâu. Tôi không dám thổ lộ, không dám để chị biết. Chỉ sợ một khi nói ra, chị sẽ xa lánh tôi, hoặc tệ hơn, mọi người trong xóm sẽ biết, sẽ chê cười, và gia đình tôi sẽ xấu hổ. Nhưng càng giấu, tôi lại càng dằn vặt.
Tôi từng thử quen vài bạn gái bằng tuổi để phân tán suy nghĩ, nhưng chẳng có ai khiến tôi rung động như chị. Ở tuổi mới lớn, tôi mơ mộng nhiều, khát khao nhiều, và cũng bồng bột. Đôi lúc tôi còn tự trách mình biến thái, bởi vì chỉ cần nghe âm thanh từ phòng chị là đầu óc tôi đã loạn. Nhưng thật sự tôi chẳng muốn thế, tôi không cố tình, chỉ là trái tim và cơ thể tôi phản ứng như vậy.
Giờ đây tôi không biết phải làm sao. Nếu cứ tiếp tục, tôi sợ bản thân ngày càng lún sâu vào mớ cảm xúc sai trái này. Nhưng nếu dứt ra, thì làm cách nào? Nhà ở sát nhau, ngày nào cũng gặp, làm sao tránh được? Tôi đã thử đi ngủ sớm, đeo tai nghe để khỏi nghe thấy tiếng động từ bên kia, nhưng đôi khi vẫn len lỏi vào tâm trí tôi.
Tôi mong mọi người – nhất là những ai từng trải qua tuổi mới lớn như tôi – có thể cho tôi lời khuyên. Tôi nên làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này? Nên học cách kìm nén và dần quên đi, hay nên thổ lộ để rồi nhận lấy sự từ chối, thậm chí là xa cách? Tôi sợ mất đi ánh mắt dịu dàng chị dành cho tôi, dù chỉ như một người em.
Tôi viết những dòng này không phải để than vãn, cũng chẳng phải để tìm sự cảm thông cho một tình cảm sai trái. Tôi chỉ muốn nói ra để nhẹ lòng hơn. Tôi hiểu rằng mình cần trưởng thành hơn, cần học cách kiểm soát cảm xúc, cần hướng bản thân đến những mối quan hệ lành mạnh và phù hợp. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Có lẽ, thứ duy nhất tôi có thể làm bây giờ là tập trung vào học hành, cố gắng xây dựng tương lai cho mình, để rồi một ngày nào đó, khi đủ trưởng thành và chín chắn, tôi sẽ gặp một người con gái khác – phù hợp với tôi, dành cho tôi. Còn tình cảm dành cho chị, có lẽ mãi mãi sẽ chỉ là một bí mật tôi giữ riêng, một ký ức tuổi trẻ vừa đẹp, vừa đau, vừa dại khờ.