Hôm nay lại là một ngày mưa dầm. Từng hạt mưa rơi đều, lách tách bên ngoài ô cửa sổ như những nhịp gõ chậm chạp của ký ức. Trời âm u, không khí se lạnh, gợi cho lòng tôi những nỗi niềm khó tả. Mưa vốn đã mang theo buồn, nhưng có lẽ với tôi, mưa còn gợi nhớ về một quãng đời không bao giờ quên – mười năm trước, cũng trong một ngày mưa như thế, tôi đã trao cho người ấy tất cả sự trong trắng, cả cái ngàn vàng mà con gái chỉ có một lần trong đời.
Ngồi nhìn mưa dầm kéo dài suốt từ sáng, tôi thấy mình như quay trở lại cái tuổi mười tám, cái tuổi hồn nhiên và ngây dại, tin vào tình yêu đến mức không cần giữ lại bất cứ điều gì cho riêng mình. Ngày ấy, chúng tôi yêu nhau bằng tất cả sự chân thành, ít toan tính và đầy lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ. Anh không phải là một người quá xuất sắc, không giàu sang, không quyền thế, chỉ là một chàng trai quê hiền lành, đôi mắt sáng, giọng nói trầm ấm đủ để khiến trái tim tôi tan chảy.
Hôm đó cũng là một ngày mưa tầm tã. Chúng tôi trú mưa dưới mái hiên nhỏ bên con đường quê vắng lặng. Không có điện thoại thông minh như bây giờ, không có những dòng status khoe khoang, chỉ có hai người trẻ ngồi sát bên nhau, nghe tiếng mưa rơi và trái tim đập rộn ràng. Tôi còn nhớ rõ ánh mắt anh nhìn tôi hôm ấy – vừa dịu dàng, vừa có chút khao khát khó giấu. Tim tôi đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng. Và trong khoảnh khắc ngây dại ấy, tôi đã không ngần ngại đặt trọn niềm tin, để rồi trao cho anh điều quý giá nhất của một người con gái.
Tôi đã nghĩ rằng tình yêu đó sẽ kéo dài mãi mãi, rằng sau mưa sẽ là cầu vồng, sau giây phút trao thân gửi phận sẽ là một lời hứa chắc nịch: cùng nhau đi đến cuối đời. Nhưng đời vốn không như mơ. Chỉ vài năm sau, anh rời xa tôi vì một lý do mà đến giờ tôi cũng không thể hiểu trọn vẹn. Anh chọn con đường mới, một cô gái khác, một tương lai khác. Còn tôi ở lại, với nỗi đau của lần trao gửi, với ký ức chẳng thể nào xóa nhòa.
Mười năm qua đi, cuộc đời tôi cũng trải qua nhiều thay đổi. Tôi đã từng khóc cạn nước mắt, từng oán trách bản thân dại khờ, từng tự hỏi: “Giá như hôm đó tôi không để mặc trái tim dẫn lối, thì liệu bây giờ có khác không?”. Nhưng rồi tôi cũng học được cách chấp nhận. Cái ngàn vàng tôi đã trao đi không còn, nhưng nó cũng chẳng thể đo đếm được giá trị của cuộc đời tôi. Tôi không mất tất cả, mà chỉ trưởng thành hơn, hiểu rõ rằng tình yêu và niềm tin đôi khi không đi cùng một lối.
Ngồi viết những dòng này, ngoài kia mưa vẫn rơi lộp bộp. Tiếng mưa như kéo tôi về quá khứ, nhưng tôi không còn thấy mình run rẩy hay đau đớn như trước nữa. Tôi nhìn lại cô gái năm nào với sự bao dung – cô ấy yêu hết mình, sống hết lòng, và dám cho đi tất cả vì tình yêu. Có thể người khác cho rằng đó là dại dột, nhưng với tôi, đó là một phần thanh xuân, một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Mười năm, tôi đã bước qua nhiều ngã rẽ. Tôi học cách tự đứng vững, học cách yêu thương bản thân nhiều hơn. Đôi khi, trong một đêm mưa dài, ký ức ấy lại trỗi dậy, làm tim tôi nhói lên, nhưng tôi biết đó chỉ là một mảnh ghép trong cuộc đời. Người đàn ông năm nào có lẽ giờ cũng đã có gia đình, có những lo toan riêng. Còn tôi, vẫn một mình nhưng không còn thấy cô đơn. Tôi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ đến từ việc giữ gìn quá khứ, mà từ việc biết trân trọng hiện tại và hy vọng cho tương lai.
Ngày mưa hôm nay, tôi viết ra những dòng nhật ký này để nhắc nhở bản thân: hãy luôn yêu thương chính mình, đừng bao giờ trách móc cô gái mười tám năm nào đã yêu hết mình và trao đi tất cả. Bởi không có cô gái ấy, tôi sẽ chẳng thể nào có tôi của ngày hôm nay – mạnh mẽ, bình tĩnh và biết tự nắm giữ hạnh phúc của đời mình.
Mưa vẫn chưa dứt, nhưng trong lòng tôi đã có một sự bình yên kỳ lạ. Có lẽ, ký ức ấy sẽ theo tôi đến hết cuộc đời, nhưng thay vì là vết thương, nó sẽ là bài học. Một bài học về tình yêu, về sự tin tưởng, và cả về cách đứng lên sau khi vấp ngã.
Ngày mưa, mười năm nhìn lại, tôi chỉ mỉm cười và thì thầm với chính mình: “Cảm ơn vì đã từng yêu, cảm ơn vì đã từng sống hết lòng. Dù cái ngàn vàng đã trao đi trong một ngày mưa cũ, nhưng trái tim tôi vẫn còn nguyên vẹn, vẫn biết rung động và vẫn khao khát hạnh phúc”.
Ngồi nhìn mưa dầm kéo dài suốt từ sáng, tôi thấy mình như quay trở lại cái tuổi mười tám, cái tuổi hồn nhiên và ngây dại, tin vào tình yêu đến mức không cần giữ lại bất cứ điều gì cho riêng mình. Ngày ấy, chúng tôi yêu nhau bằng tất cả sự chân thành, ít toan tính và đầy lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ. Anh không phải là một người quá xuất sắc, không giàu sang, không quyền thế, chỉ là một chàng trai quê hiền lành, đôi mắt sáng, giọng nói trầm ấm đủ để khiến trái tim tôi tan chảy.
Hôm đó cũng là một ngày mưa tầm tã. Chúng tôi trú mưa dưới mái hiên nhỏ bên con đường quê vắng lặng. Không có điện thoại thông minh như bây giờ, không có những dòng status khoe khoang, chỉ có hai người trẻ ngồi sát bên nhau, nghe tiếng mưa rơi và trái tim đập rộn ràng. Tôi còn nhớ rõ ánh mắt anh nhìn tôi hôm ấy – vừa dịu dàng, vừa có chút khao khát khó giấu. Tim tôi đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng. Và trong khoảnh khắc ngây dại ấy, tôi đã không ngần ngại đặt trọn niềm tin, để rồi trao cho anh điều quý giá nhất của một người con gái.
Tôi đã nghĩ rằng tình yêu đó sẽ kéo dài mãi mãi, rằng sau mưa sẽ là cầu vồng, sau giây phút trao thân gửi phận sẽ là một lời hứa chắc nịch: cùng nhau đi đến cuối đời. Nhưng đời vốn không như mơ. Chỉ vài năm sau, anh rời xa tôi vì một lý do mà đến giờ tôi cũng không thể hiểu trọn vẹn. Anh chọn con đường mới, một cô gái khác, một tương lai khác. Còn tôi ở lại, với nỗi đau của lần trao gửi, với ký ức chẳng thể nào xóa nhòa.
Mười năm qua đi, cuộc đời tôi cũng trải qua nhiều thay đổi. Tôi đã từng khóc cạn nước mắt, từng oán trách bản thân dại khờ, từng tự hỏi: “Giá như hôm đó tôi không để mặc trái tim dẫn lối, thì liệu bây giờ có khác không?”. Nhưng rồi tôi cũng học được cách chấp nhận. Cái ngàn vàng tôi đã trao đi không còn, nhưng nó cũng chẳng thể đo đếm được giá trị của cuộc đời tôi. Tôi không mất tất cả, mà chỉ trưởng thành hơn, hiểu rõ rằng tình yêu và niềm tin đôi khi không đi cùng một lối.
Ngồi viết những dòng này, ngoài kia mưa vẫn rơi lộp bộp. Tiếng mưa như kéo tôi về quá khứ, nhưng tôi không còn thấy mình run rẩy hay đau đớn như trước nữa. Tôi nhìn lại cô gái năm nào với sự bao dung – cô ấy yêu hết mình, sống hết lòng, và dám cho đi tất cả vì tình yêu. Có thể người khác cho rằng đó là dại dột, nhưng với tôi, đó là một phần thanh xuân, một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Mười năm, tôi đã bước qua nhiều ngã rẽ. Tôi học cách tự đứng vững, học cách yêu thương bản thân nhiều hơn. Đôi khi, trong một đêm mưa dài, ký ức ấy lại trỗi dậy, làm tim tôi nhói lên, nhưng tôi biết đó chỉ là một mảnh ghép trong cuộc đời. Người đàn ông năm nào có lẽ giờ cũng đã có gia đình, có những lo toan riêng. Còn tôi, vẫn một mình nhưng không còn thấy cô đơn. Tôi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ đến từ việc giữ gìn quá khứ, mà từ việc biết trân trọng hiện tại và hy vọng cho tương lai.
Ngày mưa hôm nay, tôi viết ra những dòng nhật ký này để nhắc nhở bản thân: hãy luôn yêu thương chính mình, đừng bao giờ trách móc cô gái mười tám năm nào đã yêu hết mình và trao đi tất cả. Bởi không có cô gái ấy, tôi sẽ chẳng thể nào có tôi của ngày hôm nay – mạnh mẽ, bình tĩnh và biết tự nắm giữ hạnh phúc của đời mình.
Mưa vẫn chưa dứt, nhưng trong lòng tôi đã có một sự bình yên kỳ lạ. Có lẽ, ký ức ấy sẽ theo tôi đến hết cuộc đời, nhưng thay vì là vết thương, nó sẽ là bài học. Một bài học về tình yêu, về sự tin tưởng, và cả về cách đứng lên sau khi vấp ngã.
Ngày mưa, mười năm nhìn lại, tôi chỉ mỉm cười và thì thầm với chính mình: “Cảm ơn vì đã từng yêu, cảm ơn vì đã từng sống hết lòng. Dù cái ngàn vàng đã trao đi trong một ngày mưa cũ, nhưng trái tim tôi vẫn còn nguyên vẹn, vẫn biết rung động và vẫn khao khát hạnh phúc”.