Mấy nay quá mệt mỏi chỉ tự mình cứu mình. Nghe nhạc đọc sách coi phim. Một mình. Cảm ơn em CEO gửi quà trung thu. Dành cho những người có tâm hồn trong trẻo trẻ thơ nha...
Trích một đoạn của Lặng...
"Có đôi khi mình mạnh mẽ quá… nên chẳng ai thấy mình đang mệt.
Mình quen với việc tự mình gượng dậy sau những lần tổn thương.
Quen với việc nói "không sao" ngay cả khi trong lòng đang chênh vênh.
Quen với việc cười để giấu đi những lần nước mắt vừa kịp lau khô trước khi ai đó bước đến.
Và rồi… cũng quen với việc không ai hỏi mình "có mệt không".
Bởi vì mình quá giỏi che giấu, quá giỏi tỏ ra ổn, quá giỏi bước tiếp.
Đến mức, mình đau...cũng phải im, buồn...cũng phải cười. Mệt...cũng chẳng dám thở dài.
Có những ngày chỉ ước được ai đó ôm một cái thật chặt mà không hỏi lý do.
Ước một câu hỏi đơn giản: “Mấy bữa nay sao rồi, ổn không?”
Ước một người đủ tinh tế để nhận ra: mình chỉ đang cố tỏ ra ổn, chứ chưa từng thực sự ổn.
Mạnh mẽ là tốt… nhưng đôi khi, mạnh mẽ quá lại trở thành một cái “bẫy”.
Bẫy chính mình trong lớp vỏ kiên cường đến nỗi quên rằng bản thân cũng cần được yêu thương.
Vậy nên, nếu hôm nay bạn thấy mệt, hãy cứ thở chậm lại.
Hãy cho phép mình yếu đuối một chút. Khóc nếu muốn, nghỉ nếu cần.
Vì bạn có mạnh mẽ đến đâu thì bạn cũng là con người, không phải sắt đá, bạn xứng đáng được quan tâm, xứng đáng được yêu thương, ngay cả trong những khoảnh khắc không còn mạnh mẽ."
...
Trích một đoạn của Lặng...
"Có đôi khi mình mạnh mẽ quá… nên chẳng ai thấy mình đang mệt.
Mình quen với việc tự mình gượng dậy sau những lần tổn thương.
Quen với việc nói "không sao" ngay cả khi trong lòng đang chênh vênh.
Quen với việc cười để giấu đi những lần nước mắt vừa kịp lau khô trước khi ai đó bước đến.
Và rồi… cũng quen với việc không ai hỏi mình "có mệt không".
Bởi vì mình quá giỏi che giấu, quá giỏi tỏ ra ổn, quá giỏi bước tiếp.
Đến mức, mình đau...cũng phải im, buồn...cũng phải cười. Mệt...cũng chẳng dám thở dài.
Có những ngày chỉ ước được ai đó ôm một cái thật chặt mà không hỏi lý do.
Ước một câu hỏi đơn giản: “Mấy bữa nay sao rồi, ổn không?”
Ước một người đủ tinh tế để nhận ra: mình chỉ đang cố tỏ ra ổn, chứ chưa từng thực sự ổn.
Mạnh mẽ là tốt… nhưng đôi khi, mạnh mẽ quá lại trở thành một cái “bẫy”.
Bẫy chính mình trong lớp vỏ kiên cường đến nỗi quên rằng bản thân cũng cần được yêu thương.
Vậy nên, nếu hôm nay bạn thấy mệt, hãy cứ thở chậm lại.
Hãy cho phép mình yếu đuối một chút. Khóc nếu muốn, nghỉ nếu cần.
Vì bạn có mạnh mẽ đến đâu thì bạn cũng là con người, không phải sắt đá, bạn xứng đáng được quan tâm, xứng đáng được yêu thương, ngay cả trong những khoảnh khắc không còn mạnh mẽ."
...