Tôi năm nay ba mươi hai tuổi, có chồng và một đứa con nhỏ đang học lớp một. Chồng tôi làm công trình xa nhà, có khi vài tháng, có khi cả năm mới được về một lần. Mỗi lần anh về, căn nhà như sáng lên, tiếng cười lại vang, cơm canh lại ngon, và tôi như được sống thật sự trong những ngày ngắn ngủi ấy. Nhưng khi anh đi rồi, căn nhà lại trở về cái im lặng kéo dài đến nghẹt thở.
Người ta bảo, phụ nữ chỉ cần tình cảm, còn đàn ông mới cần thể xác. Nhưng khi sống trong cảnh xa chồng lâu năm, tôi mới hiểu — phụ nữ cũng là con người, cũng có những ham muốn, những khát khao được ôm ấp, được chạm vào hơi ấm của người mình thương. Nhiều đêm tôi trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ biết ôm gối mà nước mắt chảy dài. Tôi không dám than với ai, không dám nói với chồng, sợ anh lo, sợ anh nghĩ tôi yếu đuối, sợ làm rạn nứt niềm tin giữa hai người.
Mạng xã hội đầy rẫy những lời cám dỗ, chỉ cần một tin nhắn quan tâm là trái tim yếu mềm dễ dao động. Tôi từng có lúc suýt ngã lòng — một người đàn ông lạ biết cách nói những lời ấm áp, biết lắng nghe, biết chia sẻ… Thứ mà tôi thiếu bấy lâu nay. Nhưng rồi khi nhớ đến chồng, nhớ đến những năm tháng anh vất vả mưu sinh, nhớ ánh mắt anh nhìn con mỗi lần về thăm, tôi lại bật khóc. Tôi biết, chỉ cần bước sai một bước thôi, tôi sẽ đánh mất tất cả — mái ấm, niềm tin, và chính bản thân mình.
Cuộc sống của người phụ nữ có chồng đi xa là vậy: cô đơn, thiếu thốn, nhưng vẫn phải mạnh mẽ. Tôi vừa là mẹ, vừa là cha, vừa là người giữ lửa cho gia đình. Có những đêm chỉ mong ai đó ôm mình một cái thật lâu, không vì ham muốn, mà vì cảm giác được dựa dẫm, được an ủi. Nhưng rồi lại tự nhủ: “Cố lên, mình làm được.”
Tôi viết những dòng này không để than thân trách phận, mà để nói hộ nỗi lòng của nhiều người phụ nữ như tôi. Chúng tôi không yếu đuối, chỉ là quá cô đơn giữa cuộc đời này. Chúng tôi không phản bội, chỉ là đôi khi cần một bàn tay nắm lấy, một bờ vai cho dựa tạm. Nhưng cuối cùng, vẫn chọn im lặng, chọn giữ trọn niềm tin, vì biết có một người đàn ông đang vất vả nơi xa chỉ mong mang lại tương lai tốt hơn cho vợ con.
Nếu ai hỏi tôi hạnh phúc là gì, có lẽ tôi sẽ nói: “Là khi anh ấy về nhà, chỉ cần một cái ôm, một ánh nhìn, tôi lại thấy mình đủ đầy.”
Người ta bảo, phụ nữ chỉ cần tình cảm, còn đàn ông mới cần thể xác. Nhưng khi sống trong cảnh xa chồng lâu năm, tôi mới hiểu — phụ nữ cũng là con người, cũng có những ham muốn, những khát khao được ôm ấp, được chạm vào hơi ấm của người mình thương. Nhiều đêm tôi trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ biết ôm gối mà nước mắt chảy dài. Tôi không dám than với ai, không dám nói với chồng, sợ anh lo, sợ anh nghĩ tôi yếu đuối, sợ làm rạn nứt niềm tin giữa hai người.
Mạng xã hội đầy rẫy những lời cám dỗ, chỉ cần một tin nhắn quan tâm là trái tim yếu mềm dễ dao động. Tôi từng có lúc suýt ngã lòng — một người đàn ông lạ biết cách nói những lời ấm áp, biết lắng nghe, biết chia sẻ… Thứ mà tôi thiếu bấy lâu nay. Nhưng rồi khi nhớ đến chồng, nhớ đến những năm tháng anh vất vả mưu sinh, nhớ ánh mắt anh nhìn con mỗi lần về thăm, tôi lại bật khóc. Tôi biết, chỉ cần bước sai một bước thôi, tôi sẽ đánh mất tất cả — mái ấm, niềm tin, và chính bản thân mình.
Cuộc sống của người phụ nữ có chồng đi xa là vậy: cô đơn, thiếu thốn, nhưng vẫn phải mạnh mẽ. Tôi vừa là mẹ, vừa là cha, vừa là người giữ lửa cho gia đình. Có những đêm chỉ mong ai đó ôm mình một cái thật lâu, không vì ham muốn, mà vì cảm giác được dựa dẫm, được an ủi. Nhưng rồi lại tự nhủ: “Cố lên, mình làm được.”
Tôi viết những dòng này không để than thân trách phận, mà để nói hộ nỗi lòng của nhiều người phụ nữ như tôi. Chúng tôi không yếu đuối, chỉ là quá cô đơn giữa cuộc đời này. Chúng tôi không phản bội, chỉ là đôi khi cần một bàn tay nắm lấy, một bờ vai cho dựa tạm. Nhưng cuối cùng, vẫn chọn im lặng, chọn giữ trọn niềm tin, vì biết có một người đàn ông đang vất vả nơi xa chỉ mong mang lại tương lai tốt hơn cho vợ con.
Nếu ai hỏi tôi hạnh phúc là gì, có lẽ tôi sẽ nói: “Là khi anh ấy về nhà, chỉ cần một cái ôm, một ánh nhìn, tôi lại thấy mình đủ đầy.”