Người vợ lăng loàn - ID:399905

➤➤ sugar baby

Blogger

gem
VIP
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
660252
Since
27/9/25
Bài viết
31
Like
22
Tuổi
34
TBD
294,999VNĐ
Anh à,
Khi viết những dòng này, tay em run lên, không phải vì sợ anh, mà vì sợ chính bản thân mình — người đàn bà đã không giữ được lòng mình nguyên vẹn. Em biết, nếu anh đọc được, có lẽ anh sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng em vẫn muốn viết, để nhẹ lòng, để tự đối diện với cái sai của chính mình.


Anh đi làm xa đã hơn ba năm. Mỗi lần anh về, căn nhà như có nắng, con cười nhiều hơn, còn em thì thấy mình lại được sống. Nhưng những tháng ngày anh đi, mọi thứ lại chìm vào im lặng. Căn nhà nhỏ, bữa cơm vắng người, những đêm dài chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc — tất cả khiến em thấy mình như trôi dạt trong một khoảng trống vô hình.


Em đã từng rất mạnh mẽ. Em tự dặn lòng rằng mình phải chờ, phải tin, phải giữ trọn vẹn tình yêu này. Nhưng anh à, con người đôi khi yếu đuối hơn họ tưởng. Có những đêm, khi nỗi cô đơn trở nên quá lớn, khi cảm giác trống rỗng như ăn mòn từng chút can đảm trong em… em đã không còn đủ tỉnh táo.


Anh hàng xóm vẫn thường giúp mẹ con em những việc nhỏ: sửa cái ổ điện, mang ít rau mới hái, hay chỉ là chào hỏi nhau khi gặp ngoài ngõ. Em không biết từ lúc nào, em bắt đầu thấy lòng mình xao động trước sự quan tâm ấy. Một lời hỏi han đúng lúc, một cái nhìn ấm áp — vậy thôi, nhưng với người đàn bà cô đơn, đôi khi thế đã quá đủ để khiến lý trí lung lay.


Rồi em đã sai. Sai trong một khoảnh khắc mà đến bây giờ nghĩ lại, tim vẫn nhói đau. Không có lý do nào để biện minh, chỉ có nỗi hối hận và sự xấu hổ đè nặng mỗi ngày. Em đã phản bội lòng tin của anh, phản bội chính tình yêu mà mình từng nghĩ sẽ giữ trọn đời.


Sau hôm đó, em tránh mặt anh ấy, thu mình lại trong im lặng. Mỗi khi nghe con nhắc đến bố, em thấy tim như thắt lại. Em muốn gọi cho anh, muốn thú nhận, muốn xin lỗi… nhưng rồi lại sợ. Sợ anh đau, sợ anh khinh, sợ gia đình nhỏ của chúng ta tan vỡ chỉ vì một phút yếu lòng.


Anh à, em không xin anh tha thứ. Em chỉ mong có thể được sống tiếp, được chuộc lại lỗi lầm bằng cách làm tròn bổn phận, chăm con, giữ nhà, và không bao giờ lặp lại sai lầm ấy nữa. Em biết, niềm tin khi đã vỡ thì chẳng thể lành như xưa. Nhưng nếu có thể, xin anh hãy tin rằng — dù em đã lỡ sai, nhưng chưa bao giờ ngừng yêu anh.


Có lẽ đến hết đời, em vẫn mang trong lòng một vết thương mang tên “tội lỗi”. Nhưng chính nó sẽ là lời nhắc nhở rằng, tình yêu thật sự không nằm ở khoảnh khắc yếu mềm, mà ở sự kiên định giữa những cô đơn tưởng chừng không chịu nổi.


Em chỉ mong một ngày, khi anh về, anh vẫn mỉm cười nhìn em — dù chỉ là như một người đã từng thương.


Em xin lỗi, thật lòng.


Người vợ đã lỡ lầm.
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Chủ đề mới nhất

Back
Top Bottom