Welcome!

By registering with us, you'll be able to discuss, share and private message with other members of our community.

SignUp Now!

Thiếu tiền ở trọ, tôi phải quan hệ với bà chủ

➤➤ sugar baby
gem
VIP
Thành viên nữ
Chính Thức
User ID
660252
Since
27/9/25
Bài viết
32
TBD
299,999VNĐ
  • Chủ đề Tác giả
  • #1
Tôi là một sinh viên tỉnh lẻ, lên thành phố học với vài bộ quần áo và một giấc mơ mong manh về tương lai tươi sáng. Tiền cha mẹ gửi chỉ đủ ăn uống đạm bạc, còn tiền phòng trọ hằng tháng là nỗi ám ảnh thường trực. Căn phòng nhỏ tôi ở nằm sau một con hẻm sâu, tường cũ loang lổ, nhưng vẫn là nơi duy nhất tôi gọi là “nhà” giữa lòng thành phố đắt đỏ này.


Bà chủ trọ sống ở tầng dưới, hơn tôi gần hai mươi tuổi, góa chồng, không con cái. Người ta nói bà giàu có, nhưng ánh mắt bà lúc nào cũng buồn và có chút cô độc. Tôi không quan tâm lắm — cho đến khi tháng đó, tôi không còn đủ tiền trả trọ.


Tôi đã tính về quê, nhưng sĩ diện không cho phép. Tôi không muốn cha mẹ biết mình khổ đến mức ấy. Hôm ấy, tôi lấy hết can đảm đến gặp bà, nói thật rằng mình chưa có tiền. Tôi tưởng sẽ bị đuổi đi, nhưng bà chỉ im lặng rất lâu rồi bảo: “Thôi, cứ ở lại. Khi nào có thì trả.”
Giọng bà nhẹ, nhưng ánh mắt lại khiến tôi bối rối.


Từ hôm đó, bà bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn. Thỉnh thoảng gửi phần cơm, nấu chén canh, hỏi han chuyện học hành. Tôi biết ơn thật sự, nhưng cũng thấy ngượng ngập. Rồi dần dần, mọi thứ vượt khỏi giới hạn của một mối quan hệ “chủ trọ – người thuê”. Bà mời tôi ở lại ăn tối, rồi dạy tôi cách nấu món này món kia. Căn nhà vốn lạnh lẽo, bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Nhưng cùng lúc, tôi cũng cảm thấy có điều gì đó đang dần xiết chặt lấy mình.


Tôi không biết khi nào mọi chuyện bắt đầu trở nên mập mờ. Chỉ biết rằng, mỗi khi tôi có ý nói chuyện tiền trọ, bà lại cười buồn: “Thôi, để sau cũng được.” Tôi hiểu ý bà, và chính điều đó khiến tôi sợ hãi. Tôi nợ bà không chỉ tiền, mà cả một thứ tình cảm mà tôi không thể gọi tên. Là biết ơn, hay là ràng buộc?


Nhiều đêm tôi nằm nhìn trần nhà, cảm giác tội lỗi và xấu hổ bóp nghẹt lấy mình. Tôi tự hỏi: nếu có tiền, liệu tôi còn ở lại đây? Tôi có còn tìm đến bà? Hay tất cả chỉ là vì tôi sợ mất chỗ ở, sợ cái đói, cái lạnh ngoài kia?
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy ghét chính bản thân mình — ghét cái nghèo, ghét cái bất lực khiến tôi trở nên nhỏ bé và yếu đuối như vậy.


Có lần tôi xin chuyển đi. Bà chỉ im lặng, rồi nói một câu khiến tôi nhớ mãi:
“Em đi đi, nhưng nhớ là có người từng thật lòng lo cho em.”
Giọng bà không trách móc, chỉ buồn đến lạ. Tôi ra đi, mà lòng nặng như mang theo một món nợ không bao giờ trả nổi.


Giờ đây, khi đã ra trường, có công việc ổn định, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian đó, tôi vẫn thấy tim mình nhói lên. Có lẽ giữa chúng tôi, không ai hoàn toàn sai, chỉ là hai con người cô đơn gặp nhau trong một hoàn cảnh quá hẹp.
Bà cần một người bên cạnh, còn tôi cần một nơi để trú chân.
Nhưng giá mà ngày ấy tôi mạnh mẽ hơn, có lẽ tôi đã không đánh đổi sự tự trọng của mình để đổi lấy vài tháng yên ổn trong căn phòng trọ ấy.
 

Đăng nhập để hạn chế hiện quảng cáo.

Thành viên có thể xem được nhiều bài "ẩn"

Tạo tài khoản

Nếu bạn chưa có tài khoản, nhấn nút Đăng ký bên dưới.

Đăng nhập

Bạn đã có sẵn 1 tài khoản? Đăng nhập tại đây.

Top Bottom