- Chủ đề Tác giả
- #1
Thật ra, tôi không nghĩ mình lại rơi vào cái tình huống “dở khóc dở cười” này đâu. Ai mà ngờ được, đi học đại học — nơi người ta bảo là chỉ có deadline, đồ án, và mì gói — lại khiến tôi dính một “deadline tình cảm” không lối thoát.
Tôi đang nói đến… thầy — người giảng viên trẻ tuổi, phong độ, vừa về khoa tôi dạy được vài tháng. Lần đầu tiên gặp thầy là trong buổi học “Nhập môn truyền thông số”. Tôi vẫn nhớ rõ, thầy bước vào lớp với chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu, tay cầm laptop, nụ cười nhẹ như gió. Mà trời ơi, nụ cười đó đúng kiểu khiến sinh viên như tôi muốn… xin điểm danh cả đời!
Thầy giảng bài không khô khan như mấy giảng viên khác. Giọng nói vừa trầm vừa ấm, lâu lâu pha chút hài hước khiến cả lớp cười nghiêng ngả. Mà mỗi lần thầy hỏi: “Em nào có thể cho thầy ví dụ?” là tim tôi lại đập như trống trận. Chẳng hiểu sao tôi cứ muốn giơ tay, dù chẳng biết nói gì cho đúng.
Rồi những buổi học sau, tôi bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt: thầy hay gõ nhẹ ngón tay lên bàn khi suy nghĩ, hay mỉm cười khi sinh viên trả lời sai, và đặc biệt là lúc thầy nhìn xuống chỗ tôi ngồi, tôi có cảm giác như ánh mắt ấy dừng lại lâu hơn một nhịp… (chắc là tôi tưởng tượng thôi).
Từ đó, tôi trở thành “fan cứng” của thầy. Bài tập nào của thầy giao tôi cũng làm sớm nhất lớp. Bài thuyết trình nhóm, tôi tình nguyện nhận phần thuyết trình — chỉ để được đứng nói trước mặt thầy. Có hôm thầy bảo: “Em làm tốt lắm, cách trình bày của em rất tự tin.” Trời ơi, câu đó mà tôi nghe xong là về nhà nằm cười suốt đêm, khỏi cần xem phim ngôn tình!
Tất nhiên, tôi biết rõ ràng giữa thầy và trò luôn có một ranh giới. Tôi không dám mơ mộng gì xa xôi. Tôi chỉ thấy vui khi được học thầy, được nhìn thấy thầy mỗi tuần hai buổi, được lắng nghe những câu chuyện nghề mà thầy kể đầy cảm hứng. Cái cảm giác ấy… không phải là tình yêu nghiêm túc, mà giống như một cơn “crush mùa thi” — vừa ngọt ngào, vừa khiến tim đập nhanh hơn khi thấy thông báo “Bài giảng mới của thầy”.
Đám bạn tôi biết chuyện thì trêu: “Con này mê trai có học vị rồi nha!” Nhưng kệ, ai mà chưa từng có một “thầy giáo trong mộng” thời sinh viên chứ? Có người mê ca sĩ, có người mê cầu thủ, còn tôi thì… mê một người luôn đứng trên bục giảng, dạy tôi rằng học không chỉ là ghi nhớ, mà còn là cảm nhận.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lại quãng thời gian ấy, tôi chỉ biết cười. Crush thầy — không phải để yêu, mà để có thêm động lực đến lớp, để thấy mình trẻ hơn, ngây ngô hơn, và biết rung động với những điều đơn giản nhất. Có lẽ sau này, khi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ nhớ thầy không phải vì điểm số, mà vì lần đầu tiên, tôi hiểu thế nào là… “vừa học, vừa thương”.
Tôi đang nói đến… thầy — người giảng viên trẻ tuổi, phong độ, vừa về khoa tôi dạy được vài tháng. Lần đầu tiên gặp thầy là trong buổi học “Nhập môn truyền thông số”. Tôi vẫn nhớ rõ, thầy bước vào lớp với chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu, tay cầm laptop, nụ cười nhẹ như gió. Mà trời ơi, nụ cười đó đúng kiểu khiến sinh viên như tôi muốn… xin điểm danh cả đời!
Thầy giảng bài không khô khan như mấy giảng viên khác. Giọng nói vừa trầm vừa ấm, lâu lâu pha chút hài hước khiến cả lớp cười nghiêng ngả. Mà mỗi lần thầy hỏi: “Em nào có thể cho thầy ví dụ?” là tim tôi lại đập như trống trận. Chẳng hiểu sao tôi cứ muốn giơ tay, dù chẳng biết nói gì cho đúng.
Rồi những buổi học sau, tôi bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt: thầy hay gõ nhẹ ngón tay lên bàn khi suy nghĩ, hay mỉm cười khi sinh viên trả lời sai, và đặc biệt là lúc thầy nhìn xuống chỗ tôi ngồi, tôi có cảm giác như ánh mắt ấy dừng lại lâu hơn một nhịp… (chắc là tôi tưởng tượng thôi).
Từ đó, tôi trở thành “fan cứng” của thầy. Bài tập nào của thầy giao tôi cũng làm sớm nhất lớp. Bài thuyết trình nhóm, tôi tình nguyện nhận phần thuyết trình — chỉ để được đứng nói trước mặt thầy. Có hôm thầy bảo: “Em làm tốt lắm, cách trình bày của em rất tự tin.” Trời ơi, câu đó mà tôi nghe xong là về nhà nằm cười suốt đêm, khỏi cần xem phim ngôn tình!
Tất nhiên, tôi biết rõ ràng giữa thầy và trò luôn có một ranh giới. Tôi không dám mơ mộng gì xa xôi. Tôi chỉ thấy vui khi được học thầy, được nhìn thấy thầy mỗi tuần hai buổi, được lắng nghe những câu chuyện nghề mà thầy kể đầy cảm hứng. Cái cảm giác ấy… không phải là tình yêu nghiêm túc, mà giống như một cơn “crush mùa thi” — vừa ngọt ngào, vừa khiến tim đập nhanh hơn khi thấy thông báo “Bài giảng mới của thầy”.
Đám bạn tôi biết chuyện thì trêu: “Con này mê trai có học vị rồi nha!” Nhưng kệ, ai mà chưa từng có một “thầy giáo trong mộng” thời sinh viên chứ? Có người mê ca sĩ, có người mê cầu thủ, còn tôi thì… mê một người luôn đứng trên bục giảng, dạy tôi rằng học không chỉ là ghi nhớ, mà còn là cảm nhận.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lại quãng thời gian ấy, tôi chỉ biết cười. Crush thầy — không phải để yêu, mà để có thêm động lực đến lớp, để thấy mình trẻ hơn, ngây ngô hơn, và biết rung động với những điều đơn giản nhất. Có lẽ sau này, khi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ nhớ thầy không phải vì điểm số, mà vì lần đầu tiên, tôi hiểu thế nào là… “vừa học, vừa thương”.
