- Chủ đề Tác giả
- #1
Em là một cô gái 25 tuổi, đang làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhỏ. Cuộc sống của em trước đây khá yên ổn – đi làm, đi chơi cùng bạn bè, rồi về nhà trong vòng tay của bố mẹ. Nhưng rồi, em gặp anh – một chàng trai hiền lành, chất phác, làm thợ sửa xe ở gần công ty em. Anh không học cao, cũng chẳng có gì trong tay ngoài một trái tim chân thật và một nụ cười khiến em cảm thấy bình yên mỗi khi nhìn thấy.
Lúc đầu, em không nghĩ mình sẽ yêu anh. Em từng có tiêu chuẩn riêng – muốn lấy người có công việc ổn định, thu nhập khá, có thể lo cho em cuộc sống đầy đủ. Nhưng tình cảm vốn chẳng theo lý trí. Anh quan tâm em từng chút, dù chẳng nói những lời hoa mỹ. Anh chở em đi làm bằng chiếc xe cũ, luôn đội cho em mũ bảo hiểm trước khi khởi động máy, và mỗi lần em mệt, anh đều mang cho em ly nước cam, nói "uống cho khỏe". Những điều nhỏ nhặt ấy khiến em dần yêu anh lúc nào không hay.
Chúng em quen nhau được gần hai năm. Mọi thứ đều giản dị, không có những buổi hẹn sang trọng, không quà đắt tiền, nhưng em luôn cảm thấy ấm áp. Cho đến vài tháng trước, em phát hiện mình mang thai. Lúc đó, em hoang mang vô cùng. Anh thì mừng rỡ, nắm tay em nói:
Em tin anh. Chúng em cùng đến gặp gia đình em, xin phép được cưới. Nhưng… mọi thứ vỡ vụn kể từ hôm đó.
Bố mẹ em phản đối kịch liệt. Mẹ em khóc, nói em quá dại dột, rằng "nó nghèo rớt mồng tơi, cưới về rồi con khổ suốt đời". Bố thì giận dữ, bảo anh “đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa”. Anh đứng im, cúi đầu, tay run run. Em nhìn mà đau lòng, nhưng chẳng thể nói gì.
Từ hôm đó đến giờ, em sống trong mâu thuẫn. Bố mẹ yêu thương em, lo cho em khổ, em hiểu. Nhưng em cũng không nỡ bỏ đứa con trong bụng – giọt máu của em và người em yêu. Anh vẫn đến tìm, vẫn nói “dù em có quyết định gì, anh cũng chờ”. Nhưng em nhìn anh, thấy cả sự tuyệt vọng và bất lực trong đôi mắt ấy.
Bạn bè khuyên em nên bỏ, rồi làm lại cuộc đời. Còn anh thì chỉ nói:
Em thật sự không biết phải làm gì. Em thương anh, thương con, nhưng em cũng sợ. Sợ một tương lai thiếu thốn, sợ nhìn bố mẹ đau lòng, sợ ánh nhìn miệt thị của họ hàng, bạn bè. Đêm nào em cũng khóc, vừa đặt tay lên bụng vừa tự hỏi: “Mình phải làm sao đây?”
Có những lúc em nghĩ, hay là trốn đi với anh, để mặc mọi người nói gì thì nói. Nhưng rồi em lại nghĩ đến bố mẹ – hai người đã nuôi em khôn lớn, dành cả đời để em được sống đủ đầy. Em nợ họ quá nhiều để có thể làm họ thất vọng thêm.
Em không biết đâu mới là lựa chọn đúng. Nếu giữ con lại, em có thể mất gia đình. Nếu bỏ, em sẽ mang tội với chính đứa con chưa kịp chào đời. Em bế tắc đến mức mỗi sáng thức dậy, em không dám nhìn vào gương vì thấy một người vừa yếu đuối, vừa tội lỗi.
Em viết những dòng này, không để than vãn, mà chỉ mong ai đó có thể cho em lời khuyên thật lòng. Liệu có cách nào để em vừa bảo vệ được đứa con này, vừa không khiến bố mẹ đau khổ? Hay em phải chọn một trong hai – tình yêu, hoặc gia đình?
Em sợ rằng dù chọn hướng nào, em cũng sẽ mất mát mãi mãi…
Lúc đầu, em không nghĩ mình sẽ yêu anh. Em từng có tiêu chuẩn riêng – muốn lấy người có công việc ổn định, thu nhập khá, có thể lo cho em cuộc sống đầy đủ. Nhưng tình cảm vốn chẳng theo lý trí. Anh quan tâm em từng chút, dù chẳng nói những lời hoa mỹ. Anh chở em đi làm bằng chiếc xe cũ, luôn đội cho em mũ bảo hiểm trước khi khởi động máy, và mỗi lần em mệt, anh đều mang cho em ly nước cam, nói "uống cho khỏe". Những điều nhỏ nhặt ấy khiến em dần yêu anh lúc nào không hay.
Chúng em quen nhau được gần hai năm. Mọi thứ đều giản dị, không có những buổi hẹn sang trọng, không quà đắt tiền, nhưng em luôn cảm thấy ấm áp. Cho đến vài tháng trước, em phát hiện mình mang thai. Lúc đó, em hoang mang vô cùng. Anh thì mừng rỡ, nắm tay em nói:
"Anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh không có gì trong tay, nhưng anh sẽ làm tất cả để lo cho em và con."
Em tin anh. Chúng em cùng đến gặp gia đình em, xin phép được cưới. Nhưng… mọi thứ vỡ vụn kể từ hôm đó.
Bố mẹ em phản đối kịch liệt. Mẹ em khóc, nói em quá dại dột, rằng "nó nghèo rớt mồng tơi, cưới về rồi con khổ suốt đời". Bố thì giận dữ, bảo anh “đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa”. Anh đứng im, cúi đầu, tay run run. Em nhìn mà đau lòng, nhưng chẳng thể nói gì.
Từ hôm đó đến giờ, em sống trong mâu thuẫn. Bố mẹ yêu thương em, lo cho em khổ, em hiểu. Nhưng em cũng không nỡ bỏ đứa con trong bụng – giọt máu của em và người em yêu. Anh vẫn đến tìm, vẫn nói “dù em có quyết định gì, anh cũng chờ”. Nhưng em nhìn anh, thấy cả sự tuyệt vọng và bất lực trong đôi mắt ấy.
Bạn bè khuyên em nên bỏ, rồi làm lại cuộc đời. Còn anh thì chỉ nói:
"Anh không bắt em phải khổ cùng anh. Nếu em không thể vượt qua được, anh sẽ hiểu. Chỉ xin em đừng tự dằn vặt mình."
Em thật sự không biết phải làm gì. Em thương anh, thương con, nhưng em cũng sợ. Sợ một tương lai thiếu thốn, sợ nhìn bố mẹ đau lòng, sợ ánh nhìn miệt thị của họ hàng, bạn bè. Đêm nào em cũng khóc, vừa đặt tay lên bụng vừa tự hỏi: “Mình phải làm sao đây?”
Có những lúc em nghĩ, hay là trốn đi với anh, để mặc mọi người nói gì thì nói. Nhưng rồi em lại nghĩ đến bố mẹ – hai người đã nuôi em khôn lớn, dành cả đời để em được sống đủ đầy. Em nợ họ quá nhiều để có thể làm họ thất vọng thêm.
Em không biết đâu mới là lựa chọn đúng. Nếu giữ con lại, em có thể mất gia đình. Nếu bỏ, em sẽ mang tội với chính đứa con chưa kịp chào đời. Em bế tắc đến mức mỗi sáng thức dậy, em không dám nhìn vào gương vì thấy một người vừa yếu đuối, vừa tội lỗi.
Em viết những dòng này, không để than vãn, mà chỉ mong ai đó có thể cho em lời khuyên thật lòng. Liệu có cách nào để em vừa bảo vệ được đứa con này, vừa không khiến bố mẹ đau khổ? Hay em phải chọn một trong hai – tình yêu, hoặc gia đình?
Em sợ rằng dù chọn hướng nào, em cũng sẽ mất mát mãi mãi…
