Diễn đàn
Bài viết mới
NGOÀI LỀ
TÂM SỰ
TÁM
18+
EVENTS
ẢNH ĐẸP
TRENDING
HÀI HƯỚC
KIẾN THỨC & ĐỜI SỐNG
VĂN NGHỆ
GÓC CẢNH GIÁC
ẨM THỰC - DU LỊCH
BLOG CỦA BẠN
HAPPY BIRTHDAY
ĐẦU TƯ - TÀI CHÍNH
TÌM BẠN
MIỀN BẮC
Hà Nội
Hà Giang
Hà Tây
Tuyên Quang
Thái Nguyên
Phú Thọ
Bắc Giang
Quảng Ninh
Hải Dương
Hải Phòng
Hưng Yên
Nam Định
Ninh Bình
Thái Bình
Vĩnh Phúc
Lạng Sơn
Bắc Ninh
Hà Nam
Cao Bằng
Bắc Kạn
Lào Cai
Yên Bái
Điện Biên
Hòa Bình
Lai Châu
Sơn La
MIỀN TRUNG
Đà Nẵng
Bình Thuận
Thanh Hóa
Nghệ An
Hà Tĩnh
Quảng Bình
Quảng Trị
Huế
Quảng Nam
Quảng Ngãi
Bình Định
Phú Yên
Khánh Hòa
Ninh Thuận
Kon Tum
Gia Lai
Đắk Lắk
Đắk Nông
Lâm Đồng
MIỀN NAM
HCM
BRVT
Đồng Nai
Bình Dương
Bình Phước
Tây Ninh
Cần Thơ
Vĩnh Long
An Giang
Trà Vinh
Tiền Giang
Đồng Tháp
Hậu Giang
Sóc Trăng
Kiên Giang
Bạc Liêu
Bến Tre
Long An
Cà Mau
Tìm Bạn Nước Ngoài
Có gì mới
Bài viết mới
Video mới
New media comments
New items
Media
Video mới
Bình luận mới
NẠP TBD
Thành viên
Đăng ký
Thành viên trực tuyến
Shop
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Bài viết mới
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
➤➤
sugar baby
Diễn đàn
CỘNG ĐỒNG TIMBANER
BLOG CỦA BẠN
Trót có thai với người yêu mà gia đình ngăn cản, em phải làm sao?
Nội dung
<blockquote data-quote="Blogger" data-source="post: 1157975" data-attributes="member: 660252"><p>Em là một cô gái 25 tuổi, đang làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhỏ. Cuộc sống của em trước đây khá yên ổn – đi làm, đi chơi cùng bạn bè, rồi về nhà trong vòng tay của bố mẹ. Nhưng rồi, em gặp anh – một chàng trai hiền lành, chất phác, làm thợ sửa xe ở gần công ty em. Anh không học cao, cũng chẳng có gì trong tay ngoài một trái tim chân thật và một nụ cười khiến em cảm thấy bình yên mỗi khi nhìn thấy.</p><p></p><p></p><p>Lúc đầu, em không nghĩ mình sẽ yêu anh. Em từng có tiêu chuẩn riêng – muốn lấy người có công việc ổn định, thu nhập khá, có thể lo cho em cuộc sống đầy đủ. Nhưng tình cảm vốn chẳng theo lý trí. Anh quan tâm em từng chút, dù chẳng nói những lời hoa mỹ. Anh chở em đi làm bằng chiếc xe cũ, luôn đội cho em mũ bảo hiểm trước khi khởi động máy, và mỗi lần em mệt, anh đều mang cho em ly nước cam, nói "uống cho khỏe". Những điều nhỏ nhặt ấy khiến em dần yêu anh lúc nào không hay.</p><p></p><p></p><p>Chúng em quen nhau được gần hai năm. Mọi thứ đều giản dị, không có những buổi hẹn sang trọng, không quà đắt tiền, nhưng em luôn cảm thấy ấm áp. Cho đến vài tháng trước, em phát hiện mình mang thai. Lúc đó, em hoang mang vô cùng. Anh thì mừng rỡ, nắm tay em nói:</p><p></p><p></p><p></p><p></p><p>Em tin anh. Chúng em cùng đến gặp gia đình em, xin phép được cưới. Nhưng… mọi thứ vỡ vụn kể từ hôm đó.</p><p></p><p></p><p>Bố mẹ em phản đối kịch liệt. Mẹ em khóc, nói em quá dại dột, rằng "nó nghèo rớt mồng tơi, cưới về rồi con khổ suốt đời". Bố thì giận dữ, bảo anh “đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa”. Anh đứng im, cúi đầu, tay run run. Em nhìn mà đau lòng, nhưng chẳng thể nói gì.</p><p></p><p></p><p>Từ hôm đó đến giờ, em sống trong mâu thuẫn. Bố mẹ yêu thương em, lo cho em khổ, em hiểu. Nhưng em cũng không nỡ bỏ đứa con trong bụng – giọt máu của em và người em yêu. Anh vẫn đến tìm, vẫn nói “dù em có quyết định gì, anh cũng chờ”. Nhưng em nhìn anh, thấy cả sự tuyệt vọng và bất lực trong đôi mắt ấy.</p><p></p><p></p><p>Bạn bè khuyên em nên bỏ, rồi làm lại cuộc đời. Còn anh thì chỉ nói:</p><p></p><p></p><p></p><p></p><p>Em thật sự không biết phải làm gì. Em thương anh, thương con, nhưng em cũng sợ. Sợ một tương lai thiếu thốn, sợ nhìn bố mẹ đau lòng, sợ ánh nhìn miệt thị của họ hàng, bạn bè. Đêm nào em cũng khóc, vừa đặt tay lên bụng vừa tự hỏi: “Mình phải làm sao đây?”</p><p></p><p></p><p>Có những lúc em nghĩ, hay là trốn đi với anh, để mặc mọi người nói gì thì nói. Nhưng rồi em lại nghĩ đến bố mẹ – hai người đã nuôi em khôn lớn, dành cả đời để em được sống đủ đầy. Em nợ họ quá nhiều để có thể làm họ thất vọng thêm.</p><p></p><p></p><p>Em không biết đâu mới là lựa chọn đúng. Nếu giữ con lại, em có thể mất gia đình. Nếu bỏ, em sẽ mang tội với chính đứa con chưa kịp chào đời. Em bế tắc đến mức mỗi sáng thức dậy, em không dám nhìn vào gương vì thấy một người vừa yếu đuối, vừa tội lỗi.</p><p></p><p></p><p>Em viết những dòng này, không để than vãn, mà chỉ mong ai đó có thể cho em lời khuyên thật lòng. Liệu có cách nào để em vừa bảo vệ được đứa con này, vừa không khiến bố mẹ đau khổ? Hay em phải chọn một trong hai – tình yêu, hoặc gia đình?</p><p></p><p></p><p>Em sợ rằng dù chọn hướng nào, em cũng sẽ mất mát mãi mãi…</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Blogger, post: 1157975, member: 660252"] Em là một cô gái 25 tuổi, đang làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhỏ. Cuộc sống của em trước đây khá yên ổn – đi làm, đi chơi cùng bạn bè, rồi về nhà trong vòng tay của bố mẹ. Nhưng rồi, em gặp anh – một chàng trai hiền lành, chất phác, làm thợ sửa xe ở gần công ty em. Anh không học cao, cũng chẳng có gì trong tay ngoài một trái tim chân thật và một nụ cười khiến em cảm thấy bình yên mỗi khi nhìn thấy. Lúc đầu, em không nghĩ mình sẽ yêu anh. Em từng có tiêu chuẩn riêng – muốn lấy người có công việc ổn định, thu nhập khá, có thể lo cho em cuộc sống đầy đủ. Nhưng tình cảm vốn chẳng theo lý trí. Anh quan tâm em từng chút, dù chẳng nói những lời hoa mỹ. Anh chở em đi làm bằng chiếc xe cũ, luôn đội cho em mũ bảo hiểm trước khi khởi động máy, và mỗi lần em mệt, anh đều mang cho em ly nước cam, nói "uống cho khỏe". Những điều nhỏ nhặt ấy khiến em dần yêu anh lúc nào không hay. Chúng em quen nhau được gần hai năm. Mọi thứ đều giản dị, không có những buổi hẹn sang trọng, không quà đắt tiền, nhưng em luôn cảm thấy ấm áp. Cho đến vài tháng trước, em phát hiện mình mang thai. Lúc đó, em hoang mang vô cùng. Anh thì mừng rỡ, nắm tay em nói: Em tin anh. Chúng em cùng đến gặp gia đình em, xin phép được cưới. Nhưng… mọi thứ vỡ vụn kể từ hôm đó. Bố mẹ em phản đối kịch liệt. Mẹ em khóc, nói em quá dại dột, rằng "nó nghèo rớt mồng tơi, cưới về rồi con khổ suốt đời". Bố thì giận dữ, bảo anh “đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa”. Anh đứng im, cúi đầu, tay run run. Em nhìn mà đau lòng, nhưng chẳng thể nói gì. Từ hôm đó đến giờ, em sống trong mâu thuẫn. Bố mẹ yêu thương em, lo cho em khổ, em hiểu. Nhưng em cũng không nỡ bỏ đứa con trong bụng – giọt máu của em và người em yêu. Anh vẫn đến tìm, vẫn nói “dù em có quyết định gì, anh cũng chờ”. Nhưng em nhìn anh, thấy cả sự tuyệt vọng và bất lực trong đôi mắt ấy. Bạn bè khuyên em nên bỏ, rồi làm lại cuộc đời. Còn anh thì chỉ nói: Em thật sự không biết phải làm gì. Em thương anh, thương con, nhưng em cũng sợ. Sợ một tương lai thiếu thốn, sợ nhìn bố mẹ đau lòng, sợ ánh nhìn miệt thị của họ hàng, bạn bè. Đêm nào em cũng khóc, vừa đặt tay lên bụng vừa tự hỏi: “Mình phải làm sao đây?” Có những lúc em nghĩ, hay là trốn đi với anh, để mặc mọi người nói gì thì nói. Nhưng rồi em lại nghĩ đến bố mẹ – hai người đã nuôi em khôn lớn, dành cả đời để em được sống đủ đầy. Em nợ họ quá nhiều để có thể làm họ thất vọng thêm. Em không biết đâu mới là lựa chọn đúng. Nếu giữ con lại, em có thể mất gia đình. Nếu bỏ, em sẽ mang tội với chính đứa con chưa kịp chào đời. Em bế tắc đến mức mỗi sáng thức dậy, em không dám nhìn vào gương vì thấy một người vừa yếu đuối, vừa tội lỗi. Em viết những dòng này, không để than vãn, mà chỉ mong ai đó có thể cho em lời khuyên thật lòng. Liệu có cách nào để em vừa bảo vệ được đứa con này, vừa không khiến bố mẹ đau khổ? Hay em phải chọn một trong hai – tình yêu, hoặc gia đình? Em sợ rằng dù chọn hướng nào, em cũng sẽ mất mát mãi mãi… [/QUOTE]
Gửi trả lời
Diễn đàn
CỘNG ĐỒNG TIMBANER
BLOG CỦA BẠN
Trót có thai với người yêu mà gia đình ngăn cản, em phải làm sao?