Diễn đàn
Bài viết mới
NGOÀI LỀ
TÂM SỰ
TÁM
18+
EVENTS
ẢNH ĐẸP
TRENDING
HÀI HƯỚC
KIẾN THỨC & ĐỜI SỐNG
VĂN NGHỆ
GÓC CẢNH GIÁC
ẨM THỰC - DU LỊCH
BLOG CỦA BẠN
HAPPY BIRTHDAY
ĐẦU TƯ - TÀI CHÍNH
TÌM BẠN
MIỀN BẮC
Hà Nội
Hà Giang
Hà Tây
Tuyên Quang
Thái Nguyên
Phú Thọ
Bắc Giang
Quảng Ninh
Hải Dương
Hải Phòng
Hưng Yên
Nam Định
Ninh Bình
Thái Bình
Vĩnh Phúc
Lạng Sơn
Bắc Ninh
Hà Nam
Cao Bằng
Bắc Kạn
Lào Cai
Yên Bái
Điện Biên
Hòa Bình
Lai Châu
Sơn La
MIỀN TRUNG
Đà Nẵng
Bình Thuận
Thanh Hóa
Nghệ An
Hà Tĩnh
Quảng Bình
Quảng Trị
Huế
Quảng Nam
Quảng Ngãi
Bình Định
Phú Yên
Khánh Hòa
Ninh Thuận
Kon Tum
Gia Lai
Đắk Lắk
Đắk Nông
Lâm Đồng
MIỀN NAM
HCM
BRVT
Đồng Nai
Bình Dương
Bình Phước
Tây Ninh
Cần Thơ
Vĩnh Long
An Giang
Trà Vinh
Tiền Giang
Đồng Tháp
Hậu Giang
Sóc Trăng
Kiên Giang
Bạc Liêu
Bến Tre
Long An
Cà Mau
Tìm Bạn Nước Ngoài
Có gì mới
Bài viết mới
Video mới
New media comments
New items
Media
Video mới
Bình luận mới
NẠP TBD
Thành viên
Đăng ký
Thành viên trực tuyến
Shop
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Bài viết mới
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
➤➤
sugar baby
Diễn đàn
CỘNG ĐỒNG TIMBANER
BLOG CỦA BẠN
Lỡ làm người yêu có thai, nhưng quá nghèo tôi ko thể với tới
Nội dung
<blockquote data-quote="Blogger" data-source="post: 1157976" data-attributes="member: 660252"><p>Tôi là một người thợ sửa xe, sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường ở ngoại ô thành phố. Cuộc sống của tôi chẳng có gì đáng kể – sáng mở tiệm, tối về nhà ăn cơm với mẹ, rồi lại vùi đầu vào công việc. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một cô gái xinh đẹp, học cao và làm văn phòng như cô ấy.</p><p></p><p></p><p>Chúng tôi quen nhau trong một lần cô mang xe đến sửa. Hôm đó cô cười rất tươi, cảm ơn tôi sau khi sửa xong chỉ một lỗi nhỏ mà tôi không lấy tiền. Từ đó, thỉnh thoảng cô lại ghé, có khi chỉ để bơm bánh, có khi là để hỏi chuyện vu vơ. Rồi chẳng biết từ khi nào, tôi thấy tim mình loạn nhịp mỗi khi cô đến.</p><p></p><p></p><p>Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Tôi luôn tự ti vì mình chẳng có gì trong tay – chỉ có đôi bàn tay chai sạn và tiệm sửa xe nhỏ thuê lại của người quen. Nhưng cô chưa bao giờ tỏ ra khinh thường tôi. Cô nói yêu tôi vì tôi thật thà và biết quan tâm. Chúng tôi đã mơ về một tương lai giản dị: chỉ cần có mái nhà nhỏ, hai người cùng cố gắng, thế là đủ.</p><p></p><p></p><p>Cho đến một ngày, cô báo tin mình mang thai. Lúc đó, tôi vừa sợ vừa vui. Sợ vì chưa đủ điều kiện, vui vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm, rằng dù cực khổ mấy tôi cũng lo được. Cô tin tôi, và tôi tin vào bản thân mình.</p><p></p><p></p><p>Nhưng khi chúng tôi đến gặp gia đình cô để xin cưới, mọi thứ tan như bọt biển.</p><p>Bố cô đập bàn, nói tôi là “thằng nghèo không biết lượng sức”, mẹ cô khóc nấc, bảo “đừng kéo con gái tôi vào cảnh khổ”. Tôi đứng im, không dám cãi một lời. Tôi biết họ nói không sai – tôi thật sự nghèo. Nhưng tôi cũng biết tôi yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có.</p><p></p><p></p><p>Cô nắm tay tôi khi bị cha mẹ mắng, mắt đỏ hoe, nói nhỏ: “Em tin anh.” Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm cô thật chặt và nói sẽ không để ai chia cắt. Nhưng sau đó, cô dần im lặng, ít nhắn tin hơn, ít gặp tôi hơn. Tôi hiểu, cô đang giằng co giữa tình yêu và gia đình.</p><p></p><p></p><p>Tôi vẫn đến tiệm mỗi ngày, nhưng chẳng còn tập trung được. Đêm nào tôi cũng nghĩ đến cô, đến đứa con đang lớn dần trong bụng mẹ mà tôi chưa được nhìn thấy. Tôi thương cô, thương con, và cả thương chính mình – vì bất lực.</p><p></p><p></p><p>Tôi không trách bố mẹ cô. Ai làm cha mẹ chẳng muốn con mình sống sung sướng. Nhưng tôi chỉ ước họ hiểu rằng, nghèo không đồng nghĩa với việc tôi không thể yêu thương và chăm lo cho cô ấy. Tôi có thể không mua được váy đẹp, không cho cô ở nhà cao cửa rộng, nhưng tôi sẵn sàng làm việc suốt đời để cô không phải đói, không phải tủi thân.</p><p></p><p></p><p>Giờ đây, cô nói muốn suy nghĩ thêm. Tôi không dám ép, chỉ biết nói một câu:</p><p></p><p></p><p></p><p></p><p>Tôi viết những dòng này, mong được nghe lời khuyên thật lòng từ mọi người. Tôi có nên cố gắng thuyết phục bố mẹ cô thêm lần nữa, hay nên lặng lẽ rút lui, để cô ấy có cuộc sống tốt hơn như gia đình cô mong muốn? Tôi sợ làm cô khổ, nhưng cũng sợ mất đi đứa con chưa kịp chào đời.</p><p></p><p></p><p>Tôi chỉ là một người đàn ông nghèo, nhưng trái tim tôi thật sự yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có. Liệu như thế có đủ để giữ cô lại bên mình không?</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Blogger, post: 1157976, member: 660252"] Tôi là một người thợ sửa xe, sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường ở ngoại ô thành phố. Cuộc sống của tôi chẳng có gì đáng kể – sáng mở tiệm, tối về nhà ăn cơm với mẹ, rồi lại vùi đầu vào công việc. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một cô gái xinh đẹp, học cao và làm văn phòng như cô ấy. Chúng tôi quen nhau trong một lần cô mang xe đến sửa. Hôm đó cô cười rất tươi, cảm ơn tôi sau khi sửa xong chỉ một lỗi nhỏ mà tôi không lấy tiền. Từ đó, thỉnh thoảng cô lại ghé, có khi chỉ để bơm bánh, có khi là để hỏi chuyện vu vơ. Rồi chẳng biết từ khi nào, tôi thấy tim mình loạn nhịp mỗi khi cô đến. Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Tôi luôn tự ti vì mình chẳng có gì trong tay – chỉ có đôi bàn tay chai sạn và tiệm sửa xe nhỏ thuê lại của người quen. Nhưng cô chưa bao giờ tỏ ra khinh thường tôi. Cô nói yêu tôi vì tôi thật thà và biết quan tâm. Chúng tôi đã mơ về một tương lai giản dị: chỉ cần có mái nhà nhỏ, hai người cùng cố gắng, thế là đủ. Cho đến một ngày, cô báo tin mình mang thai. Lúc đó, tôi vừa sợ vừa vui. Sợ vì chưa đủ điều kiện, vui vì đó là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm, rằng dù cực khổ mấy tôi cũng lo được. Cô tin tôi, và tôi tin vào bản thân mình. Nhưng khi chúng tôi đến gặp gia đình cô để xin cưới, mọi thứ tan như bọt biển. Bố cô đập bàn, nói tôi là “thằng nghèo không biết lượng sức”, mẹ cô khóc nấc, bảo “đừng kéo con gái tôi vào cảnh khổ”. Tôi đứng im, không dám cãi một lời. Tôi biết họ nói không sai – tôi thật sự nghèo. Nhưng tôi cũng biết tôi yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có. Cô nắm tay tôi khi bị cha mẹ mắng, mắt đỏ hoe, nói nhỏ: “Em tin anh.” Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm cô thật chặt và nói sẽ không để ai chia cắt. Nhưng sau đó, cô dần im lặng, ít nhắn tin hơn, ít gặp tôi hơn. Tôi hiểu, cô đang giằng co giữa tình yêu và gia đình. Tôi vẫn đến tiệm mỗi ngày, nhưng chẳng còn tập trung được. Đêm nào tôi cũng nghĩ đến cô, đến đứa con đang lớn dần trong bụng mẹ mà tôi chưa được nhìn thấy. Tôi thương cô, thương con, và cả thương chính mình – vì bất lực. Tôi không trách bố mẹ cô. Ai làm cha mẹ chẳng muốn con mình sống sung sướng. Nhưng tôi chỉ ước họ hiểu rằng, nghèo không đồng nghĩa với việc tôi không thể yêu thương và chăm lo cho cô ấy. Tôi có thể không mua được váy đẹp, không cho cô ở nhà cao cửa rộng, nhưng tôi sẵn sàng làm việc suốt đời để cô không phải đói, không phải tủi thân. Giờ đây, cô nói muốn suy nghĩ thêm. Tôi không dám ép, chỉ biết nói một câu: Tôi viết những dòng này, mong được nghe lời khuyên thật lòng từ mọi người. Tôi có nên cố gắng thuyết phục bố mẹ cô thêm lần nữa, hay nên lặng lẽ rút lui, để cô ấy có cuộc sống tốt hơn như gia đình cô mong muốn? Tôi sợ làm cô khổ, nhưng cũng sợ mất đi đứa con chưa kịp chào đời. Tôi chỉ là một người đàn ông nghèo, nhưng trái tim tôi thật sự yêu cô ấy bằng tất cả những gì mình có. Liệu như thế có đủ để giữ cô lại bên mình không? [/QUOTE]
Mã xác nhận
Câu hỏi chống spam: tờ vé số hiện nay giá bao nhiêu? trả lời bằng số
Gửi trả lời
Diễn đàn
CỘNG ĐỒNG TIMBANER
BLOG CỦA BẠN
Lỡ làm người yêu có thai, nhưng quá nghèo tôi ko thể với tới