- Chủ đề Tác giả
- #1
Nếu có giải “triệu phú chơi ác nhất mọi thời đại”, chắc chắn Charles Vance Millar – luật sư kiêm nhà đầu tư người Canada – sẽ giành cúp vàng và thêm một tràng cười rợn tóc gáy từ thế giới bên kia.
Ông Millar mất năm 1926, không vợ, không con, không thú cưng, chỉ có một niềm vui kỳ quặc: thích trêu người khác bằng tiền của mình. Sinh thời, ông từng rải tiền trên vỉa hè chỉ để ngồi rình xem ai cúi xuống nhặt. Và có lẽ vì chưa đủ “đã tay”, ông quyết định sau khi chết vẫn phải để lại “vài quả bom cười” cho đời thông qua bản di chúc oái oăm bậc nhất lịch sử.
Ông để cổ phần đua ngựa cho ba người… đang vận động chống cờ bạc.
Ông tặng cổ phần nhà máy rượu cho các mục sư đang kêu gọi cấm rượu tuyệt đối.
Và “bonus” một căn biệt thự sang chảnh cho ba luật sư ghét nhau như chó với mèo, với điều kiện họ phải sống chung vui vẻ. Nếu không chịu nổi mà bán nhà, toàn bộ tiền sẽ phải tặng cho người nghèo.
Nói ngắn gọn: Millar đã biến di chúc của mình thành một sân khấu hài đen, nơi ai tham lam, đạo đức giả hay hiếu thắng đều trở thành diễn viên bất đắc dĩ.
Nhưng cao trào thực sự nằm ở điều khoản cuối:
Vâng, bạn không nghe nhầm. Một cuộc thi “đẻ để đời” chính thức khởi động – dù người khởi xướng đã về với cát bụi.
Lúc đầu ai cũng cười khẩy: “Chắc lại trò đùa của lão Millar thôi!”
Nhưng rồi năm 1929, khủng hoảng kinh tế toàn cầu nổ ra. Tiền khan hiếm, việc hiếm hơn, còn lời hứa “hàng triệu đô cho người nhiều con nhất” bỗng hóa ánh sáng cuối đường hầm.
Toronto bắt đầu sôi sục. Báo chí gọi đó là “Stork Derby” – Cuộc đua cò, còn dân tình thì đùa rằng “ở đâu cũng nghe tiếng khóc trẻ con và tiếng thở dài của các ông chồng”.
Chính quyền Ontario tá hỏa, đòi hủy di chúc vì “phi đạo đức”, nhưng tòa án tối cao phán xanh rờn:
Thế là cuộc đua chính thức được hợp pháp hóa. Hàng trăm bà mẹ hăng hái “ra trận”. Có nhà đẻ liền tù tì như băng chuyền, có người gần như kiệt sức vì chạy đua với thời gian… và tử cung.
Khi đồng hồ điểm năm 1936, 10 năm đã trôi qua. Ban tổ chức nhận cả núi hồ sơ “ứng cử viên đông đúc”.
Một số gia đình bị loại vì lý do oái oăm:
Sau cùng, bốn gia đình với mỗi nhà 9 con hợp lệ được chia đều phần thưởng. Mỗi nhà nhận 125.000 USD – tương đương vài triệu đô ngày nay. Cả Toronto thở phào… và có lẽ tạm ngừng sinh thêm.
Câu chuyện “Cuộc đua cò” trở thành một trong những vụ thừa kế kỳ dị nhất lịch sử Canada – một minh chứng cho việc “đừng đùa với người giàu, nhất là khi họ thích tấu hài bằng tiền của chính mình.”
Và nếu Charles Vance Millar có thể nhìn xuống từ thiên đàng (hoặc một nơi nào đó có Wi-Fi tốt), chắc ông đang cười ngặt nghẽo:
Bạn có thể nghèo, bạn có thể thất nghiệp, nhưng hãy nhớ: đừng bao giờ tham gia cuộc thi mà ban tổ chức là… một người đã chết.
Ông Millar mất năm 1926, không vợ, không con, không thú cưng, chỉ có một niềm vui kỳ quặc: thích trêu người khác bằng tiền của mình. Sinh thời, ông từng rải tiền trên vỉa hè chỉ để ngồi rình xem ai cúi xuống nhặt. Và có lẽ vì chưa đủ “đã tay”, ông quyết định sau khi chết vẫn phải để lại “vài quả bom cười” cho đời thông qua bản di chúc oái oăm bậc nhất lịch sử.
Những “món quà” không ai dám nhận
Ông để cổ phần đua ngựa cho ba người… đang vận động chống cờ bạc.
Ông tặng cổ phần nhà máy rượu cho các mục sư đang kêu gọi cấm rượu tuyệt đối.
Và “bonus” một căn biệt thự sang chảnh cho ba luật sư ghét nhau như chó với mèo, với điều kiện họ phải sống chung vui vẻ. Nếu không chịu nổi mà bán nhà, toàn bộ tiền sẽ phải tặng cho người nghèo.
Nói ngắn gọn: Millar đã biến di chúc của mình thành một sân khấu hài đen, nơi ai tham lam, đạo đức giả hay hiếu thắng đều trở thành diễn viên bất đắc dĩ.
Màn cuối: Cuộc đua… đẻ lấy triệu đô!
Nhưng cao trào thực sự nằm ở điều khoản cuối:
“Sau 10 năm, toàn bộ tài sản còn lại sẽ được trao cho người phụ nữ sinh nhiều con hợp pháp nhất ở Toronto.”
Vâng, bạn không nghe nhầm. Một cuộc thi “đẻ để đời” chính thức khởi động – dù người khởi xướng đã về với cát bụi.
Lúc đầu ai cũng cười khẩy: “Chắc lại trò đùa của lão Millar thôi!”
Nhưng rồi năm 1929, khủng hoảng kinh tế toàn cầu nổ ra. Tiền khan hiếm, việc hiếm hơn, còn lời hứa “hàng triệu đô cho người nhiều con nhất” bỗng hóa ánh sáng cuối đường hầm.
Toronto bắt đầu sôi sục. Báo chí gọi đó là “Stork Derby” – Cuộc đua cò, còn dân tình thì đùa rằng “ở đâu cũng nghe tiếng khóc trẻ con và tiếng thở dài của các ông chồng”.
⚖️ Đẻ cũng phải đúng luật!
Chính quyền Ontario tá hỏa, đòi hủy di chúc vì “phi đạo đức”, nhưng tòa án tối cao phán xanh rờn:
“Sinh con không phải hành vi phạm pháp.”
Thế là cuộc đua chính thức được hợp pháp hóa. Hàng trăm bà mẹ hăng hái “ra trận”. Có nhà đẻ liền tù tì như băng chuyền, có người gần như kiệt sức vì chạy đua với thời gian… và tử cung.
Kết cục bất ngờ hơn phim
Khi đồng hồ điểm năm 1936, 10 năm đã trôi qua. Ban tổ chức nhận cả núi hồ sơ “ứng cử viên đông đúc”.
Một số gia đình bị loại vì lý do oái oăm:
- Nhà Kenny có 11 con, nhưng một bé xấu số bị chuột cắn – loại!
- Bà Clark có 10 con, nhưng 5 đứa là “ngoài giáo án” – loại nốt!
Sau cùng, bốn gia đình với mỗi nhà 9 con hợp lệ được chia đều phần thưởng. Mỗi nhà nhận 125.000 USD – tương đương vài triệu đô ngày nay. Cả Toronto thở phào… và có lẽ tạm ngừng sinh thêm.
Di chúc đi vào huyền thoại
Câu chuyện “Cuộc đua cò” trở thành một trong những vụ thừa kế kỳ dị nhất lịch sử Canada – một minh chứng cho việc “đừng đùa với người giàu, nhất là khi họ thích tấu hài bằng tiền của chính mình.”
Và nếu Charles Vance Millar có thể nhìn xuống từ thiên đàng (hoặc một nơi nào đó có Wi-Fi tốt), chắc ông đang cười ngặt nghẽo:
“Các người cứ nghĩ ta đùa, ai ngờ đẻ thật!”
Bạn có thể nghèo, bạn có thể thất nghiệp, nhưng hãy nhớ: đừng bao giờ tham gia cuộc thi mà ban tổ chức là… một người đã chết.
