Đây là góc chán ko biết làm gì đăng bài chơi.
Có ai từng nghĩ điều đó trong đầu, rồi cuối cùng kiếm khách sạn, tiệm net, công ty, hay thậm chí...ngủ lại qua đêm trong hầm để xe tòa nhà.
Chia sẻ nhẹ, mình là 1 thằng đầu tắp mặt tối. Ko phải chỉ vì công việc, cv bận thật, nhiều lúc 2 3h sáng mới xong, nhưng phần lớn 5h xách đít về. Tuy nhiên, về nhà là ngổn ngang những thứ khác, còn những mối quan hệ, gia đình lẫn ko phải gia đình. Quá nhiều thứ để làm, quá nhiều câu chuyện.
Nhiều khi không muốn về nhà. Về nhà phiền lắm.
3h sáng về tới nhà, gọi cửa ai cũng ko thoải mái, người nào nghe cửa cũng sẽ mất ngủ, khó chịu. Nhà là chỗ để về, nhưng chỗ để về nhìn ko vui mắt thì có về ko?
Cuộc sống lúc nào cũng ồn ào. Nhiều khi nằm ngủ trong 1 cái kho bẩn thỉu dưới hầm sâu, bụi bặm đầy ra đó nhưng xung quanh ko 1 bóng người, bản thân cũng ko có gì để làm được ngoài việc nằm 1 đống.
Đốt điếu thuốc, nghe tiếng lá cháy xì xì, tiếng vo ve trong tai vì mình bị chứng ù tai, trước mắt chỉ có ánh lửa điếu thuốc.
Cù bơ cù bất mà được 3 4 tiếng tránh đời. Muỗi cắn càng tốt, khỏi ngủ, ngủ phí cái thời gian vàng. Tới sáng là lại phải trở về với đời rồi.
Mấy khi mà được lúc trốn đời.
Nói thêm, thực ra mình ko phải là ng thích cô đơn. Mình thích bầu bạn. Nhưng rồi ai cũng vậy cả thôi, khác gì. Con ng về bản chất là cô đơn, có ghét chuyện đó hay ko cũng vậy.
Tôi thấy cái bầu trời màu xanh, trái táo màu đỏ. Bạn cũng thấy vậy. Nhưng lấy gì đảm bảo màu xanh, màu đỏ mà bạn thấy giống hệt như tôi?
Roses are red, the sky is blue, what to prove you see as I do?
Có lẽ mình sẽ bỏ được thuốc, khi tìm được người thấy bầu trời mà mình thấy.
Có ai từng nghĩ điều đó trong đầu, rồi cuối cùng kiếm khách sạn, tiệm net, công ty, hay thậm chí...ngủ lại qua đêm trong hầm để xe tòa nhà.
Chia sẻ nhẹ, mình là 1 thằng đầu tắp mặt tối. Ko phải chỉ vì công việc, cv bận thật, nhiều lúc 2 3h sáng mới xong, nhưng phần lớn 5h xách đít về. Tuy nhiên, về nhà là ngổn ngang những thứ khác, còn những mối quan hệ, gia đình lẫn ko phải gia đình. Quá nhiều thứ để làm, quá nhiều câu chuyện.
Nhiều khi không muốn về nhà. Về nhà phiền lắm.
3h sáng về tới nhà, gọi cửa ai cũng ko thoải mái, người nào nghe cửa cũng sẽ mất ngủ, khó chịu. Nhà là chỗ để về, nhưng chỗ để về nhìn ko vui mắt thì có về ko?
Cuộc sống lúc nào cũng ồn ào. Nhiều khi nằm ngủ trong 1 cái kho bẩn thỉu dưới hầm sâu, bụi bặm đầy ra đó nhưng xung quanh ko 1 bóng người, bản thân cũng ko có gì để làm được ngoài việc nằm 1 đống.
Đốt điếu thuốc, nghe tiếng lá cháy xì xì, tiếng vo ve trong tai vì mình bị chứng ù tai, trước mắt chỉ có ánh lửa điếu thuốc.
Cù bơ cù bất mà được 3 4 tiếng tránh đời. Muỗi cắn càng tốt, khỏi ngủ, ngủ phí cái thời gian vàng. Tới sáng là lại phải trở về với đời rồi.
Mấy khi mà được lúc trốn đời.
Nói thêm, thực ra mình ko phải là ng thích cô đơn. Mình thích bầu bạn. Nhưng rồi ai cũng vậy cả thôi, khác gì. Con ng về bản chất là cô đơn, có ghét chuyện đó hay ko cũng vậy.
Tôi thấy cái bầu trời màu xanh, trái táo màu đỏ. Bạn cũng thấy vậy. Nhưng lấy gì đảm bảo màu xanh, màu đỏ mà bạn thấy giống hệt như tôi?
Roses are red, the sky is blue, what to prove you see as I do?
Có lẽ mình sẽ bỏ được thuốc, khi tìm được người thấy bầu trời mà mình thấy.
Sửa lần cuối: