Có ai thật sự cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà đã cùng ta lớn lên và thay đổi mỗi ngày chưa? Hạnh phúc sẽ có cảm giác như thế nào , tôi cũng ko còn nhớ hay hình dung ra đc. Một ai đó làm ơn chỉ dùm tôi đc ko? Cô đơn , đơn độc một mình mình hàng ngày lê bước trên cuộc đời chưa bao giờ bằng phẳng quá lâu để tôi cảm nhận đc. Một thằng đàn ông đã đc cái xã hội và gia đình rèn luyện nó tưởng chừng như thành vô cảm vậy mà nào ai biết khi đêm về, lại trở thành một đứa trẻ yếu đuối đến nỗi chỉ cần 1 khúc nhạc nào vang lên cũng có thể làm nó vỡ oà cùng với những giọt nước mắt cho dù cố thế nào cũng ko ngăn lại đc. Nào có ai thấy đc nó buồn. Một con người luôn lạc quan trước mọi sự việc vậy mà ai hiểu, ai biết đc rằng nó đang cố để sống từng ngày từng ngày. Ko biết giới hạn của sự cố gắng sẽ là khi nào nhưng hình như ko gì có thể làm nó gục ngã luôn đc vì cuộc đời luôn ưu ái ban tặng cho nó tất cả khổ đau, khổ đau và khổ đau rồi. Cũng đã ban cho nó có cơ hội 1 lần gặp, đối diện với một vị thần mà tay thì luôn cầm theo lưỡi hái. Mỗi sáng thức dậy, một nụ cười với đời. Và rồi đợi chờ hôm nay sẽ nhận đc món quà gì đây của cuộc đời tặng cho nó.
Cám ơn mày nha đời với tất cả những gì đã tặng cho tao.
Cám ơn mày nha đời với tất cả những gì đã tặng cho tao.