Mới tham gia
hai đứa mình từng quen nhau rất lâu trước khi quyết định cưới nhau và ở tới hiện tại là 04 năm. Ngày xưa mình quyết định đi cùng người con gái này vì cảm động trước những sự chân thành cô ấy dành cho mình. Đã có giai đoạn vì sự chân thành của một người con gái mà mình từng rất yêu cô ấy. Đến khi ra trường được vài năm & công việc dần có sự ổn định thì hai đứa bắt đầu cưới nhau. Trước ngày cưới thì cũng chỉ nghĩ đơn giản là miễn là mình yêu nhau, gia đình chồng hay gia đình vợ dù văn hóa sống có khác nhau đi nữa thì cũng sẽ chẳng làm tình cảm phai nhạt. Nhưng đây chính là nhận định cực kỳ sai lầm và cũng là điều hối hận khi không tìm hiểu kỹ mà quyết định cưới nhau. Việc bất đồng văn hóa sống giữa người miền quê & người thành phố ( mình không có ý chê trách người miền quê hay người thành phố mà mình nói về sự bất đồng trong suy nghĩ ) làm cho khi gia đình nhỏ dù sống ở bên nhà chồng hay nhà vợ đều không thật sự thoải mái. Rồi mâu thuẫn trong cuộc sống hằng ngày xảy ra. Mình mới nhận ra một điều là 02 vc khác nhau quá nhiều về suy nghĩ, tính cách bản thân. Mình người gốc thành phố nên tính cách hướng ngoại, thích sự phóng khoáng, thoải mái & không ràng buộc, chuyện kinh doanh mình thuộc típ người suy nghĩ táo bạo và sẵn sàng học hỏi & áp dụng. Nhờ vậy công việc mình nếu tính ra không hơn những bạn cùng trang lứa nhưng mình tự tin là lứa tuổi của mình cũng không đến nỗi thua xa bạn bè. Còn vợ thì thuộc tiếp người dịu dàng, phụ nữ gia đình nhưng lại hay ghen ( khi ghen nói nhiều lời khá nặng nề ) & gia đình vợ lại thuộc típ người có lối sống rất thanh đạm nên không thích ồn ào. Vợ mình cũng thuộc típ phụ nữ ít ngoại giao nên thường tới lui trong gia đình là chính, định hướng kinh doanh thì luôn suy nghĩ cực kỳ an toàn, chăm con cũng vậy. Lâu dần mình lại nhận ra tình cảm nguội lạnh mặc dù cũng thử nhiều cách hàn gắn. Nhưng bức tường khoảng cách càng ngày càng tăng dần. Nhiều lần thấy vợ khóc khi nghe mình nói rằng tụi mình không hợp nhau nhiều thứ quá, không hiểu lại sao lại chọn yêu nhau. Mình không cầm lòng được, rồi cũng có một cái ôm, rồi cũng xảy ra chuyện đó nhưng cảm xúc không thăng hoa nhiều lắm. Mặc dù mình cũng là người nhu cầu cao trong chuyện ấy, nhưng có lẽ vì không tìm được tiếng nói chung nên không thõa mãn được. Rồi đầu óc mình lại có suy nghĩ hay là mình thử tìm một mối quan hệ khác để cải thiện cuộc sống. Những điều đó cứ hiện lên trong suy nghĩ mình nhưng mình vẫn chưa từng một lần dám thử. Không phải vì không có khả năng ( 2 vc ngoại hình đều rất ổn, cũng được nhiều người theo nhưng có lẽ do duyên số lại chọn nhau làm một nữa còn lại ) . Mình viết ra câu chuyện này chỉ để bày tỏ những suy nghĩ bấy lâu nay và cũng muốn chia sẻ một điều là: không phải người đàn ông hay phụ nữ nào lên tìm bạn tình đều là người lăng nhăng. Chỉ là họ không tìm thấy được tiếng nói chung trong mối quan hệ gia đình và họ cần một người đủ cảm thông, tâm sự, chia sẻ nhiều thứ trong cuộc sống và chắc chắn khi tình cảm đủ lớn thì chuyện quan hệ xác thịt là một phần thiết yếu và giúp cả hai gắn bó hơn nữa. Còn với mình vẫn có suy nghĩ ngoại tình. Nhưng chắc vẫn sẽ nằm trong 02 từ: Suy nghĩ. ^^. Một mẫu chuyện giành cho những bạn đã từng rơi vào trường hợp giống mình. Thanks everyone to reading my story !!