Mình xin gửi lời chào và lời cảm ơn đến người đang đọc tự sự này!!! Và hy vọng ng đó đc thành công và sức khỏe.
Mình yêu e đã đc 15 năm, 4 năm đơn phương, 4 năm yêu và bên nhau, 7 năm yêu xa. Cách đây 7 năm, lúc đó mình chỉ là 1 nhân viên Marketing bình thường, đủ ăn đủ mặc và có dư một ít tiền, e thì là con gái út của 1 gia đình nông dân bình thường. Biến cố xảy ra khi mẹ e vỡ nợ do "hụi" và sau 1 tháng suy nghĩ e đã quyết định xuất khẩu lao động để lo cho gia đình, lúc đó mình tìm mọi cách để giữ e ở lại nhưng vì số tiền quá lớn so với 1 nhân viên quèn, mình tự trách sao bản thân quá vô dụng không thể lo đc cho e.
Sau 6 tháng theo học trên SG thì cũng tới lúc e lên máy bay để đến cái nơi gọi là xứ sở mặt trời mọc. Ngày e đi mình như mất hết lý trí, khóc gần như đến cạn cả nước mắt khi nhìn e xa dần xa dần và khuất khỏi cánh cửa xuất nhập cảnh. Thời gian đầu mới qua do gánh nặng gia đình nên e cố gắn làm, những ngày nghỉ e vẫn xin đc tăng ca nhưng vì ở Nhật ngta k cho tăng ca quá nhiều, nhìn e lao động cật lực à ăn uống tiết kiệm hết mức có thể thì mình k khỏi cầm đc nước mắt và cần phải làm việc tốt hơn mới xứng đáng đc vs e. Hằng ngày 2 đứa chỉ đc nói chuyện vs nhau đc 20p trước khi đi ngủ nhưng cảm giác vẫn như ngày nào, vẫn yêu nhau vẫn trao cho nhau những lời yêu ngọt ngào và đặc biệt là những cái hôn môi qua màng hình điện thoại, lúc đó tình yêu thật đẹp thật lãng mạn biết dường nào.
Ba năm trôi qua thật êm đềm và lặng lẽ, e thì cố gắn làm và đã trả nợ hết cho gia đình, mình thì do cố gắn kiếm tiền nên đã xin chuyển qua bộ phận kinh doanh và cũng có chút thành tựu khi ngồi ghế trưởng nhóm. Ngày e về Việt Nam mình vỡ òa trong hạnh phúc, chạy đến bên e và ôm e thật chặc. Khoảng cách từ SG về quê sao hôm nay nó gần đến lạ kỳ, do mình chạy nhanh hay là vì mình đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Về nhà sau bao năm xa cách, e thì được bà con hàng xóm ghé thăm và được đi chơi nơi này nơi nọ, còn mình thì phải đi làm (do là nhân viên kinh doanh) nên chỉ dịp cuối tuần mới đc đèo e đi ăn đi xem phim và những tưởng chuyện tình yêu này thật nên thơ và lãng mạn. Cuối tuần thứ 3 sau khi e về Việt Nam, mình hớn hở định chở e đi chơi và bàn về việc đính hôn thì e nói "giữa tuần sau e quay lại Nhật Bản", cả bầu trời như tối đen, đầu mình như nổ tung lên vì không thể mất e thêm lần nữa, mình la toáng lên vì không muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nữa. Và rồi sau bao nhiêu lý do, bao nhiêu lời giải thích của mình cũng k giữ nổi e, e nói vì gia đình và vì hạnh phúc sau này của chúng ta nên e mới đi như vậy, e nói 2 năm nữa e về thì cả 2 sẽ góp tiền cưới và mở một cửa hiệu kinh doanh nho nhỏ. Vì yêu và tôn trọng suy nghĩ của e nên mình chấp nhận để e đến nơi đó lần thứ 2.
Sang Nhật lần thứ hai này e thay đổi quá nhiều, không còn gọi mỗi tối trước khi ngủ, không còn chụp những bữa cơm e ăn, không còn gửi những bức ảnh chụp những lúc e đi chơi vs bạn bè và thay vào đó bằng những tin nhắn không cần mình trả lời: nay e về trễ nên a k cần gọi e đâu, nay e tăng ca nên hơi mệt, nay e đi chơi với nhóm, hôm qua làm mệt nên k hay a nhắn tin....và rồi thưa dần thưa dần những tin nhắn từ e. Rồi một ngày cuối tuần của tháng 6 đang họp định kỳ ở công ty thì mình nhận đc rất nhiều tin nhắn từ e, mình vui lắm, trông sao cho họp xong cành nhanh càng tốt để đc đọc tin nhắn, và thế rồi...e nói e sẽ định cư vì cuộc sống bên đó tốt hơn, khí hậu tốt hơn, kiếm tiền nhiều hơn...nhiều nhiều rất nhiều thứ hơn và cái hơn hết là e yêu ng khác nhiều hơn. Nước mắt lại lưng tròng, cái mà mình sợ nó đã đến, sao nó đến nhanh như vậy, sao mình làm bao nhiêu thứ để vun đắp tình cảm mà nó vẫn đến, mình như gục ngã, mình thất bại thật rồi.
Do mất lòng tin vào tình yêu nên bản thân tự xét phải lấy công việc để quên đi quá khứ và quên e. Hôm nay tình cờ lướt fb mới biết đc blog tâm sự này và trút bỏ nổi lòng bấy lâu nay bằng cách viết ra, a viết ra đây k phải để hy vọng một ngày nào đó e đọc được mà là viết lên đây để nhớ về một thời trai trẻ, một thời cố gắn và một thời yêu e.
E à hãy sống thật tốt, sống có ít cho xã hội, sống luôn hạnh phúc nha e. A không yêu thêm ai cho đến hiện tại và nếu thực sự có một điều ước cho mỗi người trên cuộc đời này thì a ước: " ước gì a yêu e không nhiều đến thế"
Đường xưa hoa nở thật nhiều
Bóng em không thấy buồn hiu hắt buồn
Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn
Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.
Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa
Duyên xưa trốn chạy…tình xa mất rồi
Một mình trọn kiếp đơn côi
Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẫn ngơ.
Trách cho cơn gió hửng hờ
Bỏ mây ngóng đợi…bơ vơ chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.
Năm canh thức trắng gọi sầu
Hồng nhan phận bạc nhớ nhau suốt đời.
Mình yêu e đã đc 15 năm, 4 năm đơn phương, 4 năm yêu và bên nhau, 7 năm yêu xa. Cách đây 7 năm, lúc đó mình chỉ là 1 nhân viên Marketing bình thường, đủ ăn đủ mặc và có dư một ít tiền, e thì là con gái út của 1 gia đình nông dân bình thường. Biến cố xảy ra khi mẹ e vỡ nợ do "hụi" và sau 1 tháng suy nghĩ e đã quyết định xuất khẩu lao động để lo cho gia đình, lúc đó mình tìm mọi cách để giữ e ở lại nhưng vì số tiền quá lớn so với 1 nhân viên quèn, mình tự trách sao bản thân quá vô dụng không thể lo đc cho e.
Sau 6 tháng theo học trên SG thì cũng tới lúc e lên máy bay để đến cái nơi gọi là xứ sở mặt trời mọc. Ngày e đi mình như mất hết lý trí, khóc gần như đến cạn cả nước mắt khi nhìn e xa dần xa dần và khuất khỏi cánh cửa xuất nhập cảnh. Thời gian đầu mới qua do gánh nặng gia đình nên e cố gắn làm, những ngày nghỉ e vẫn xin đc tăng ca nhưng vì ở Nhật ngta k cho tăng ca quá nhiều, nhìn e lao động cật lực à ăn uống tiết kiệm hết mức có thể thì mình k khỏi cầm đc nước mắt và cần phải làm việc tốt hơn mới xứng đáng đc vs e. Hằng ngày 2 đứa chỉ đc nói chuyện vs nhau đc 20p trước khi đi ngủ nhưng cảm giác vẫn như ngày nào, vẫn yêu nhau vẫn trao cho nhau những lời yêu ngọt ngào và đặc biệt là những cái hôn môi qua màng hình điện thoại, lúc đó tình yêu thật đẹp thật lãng mạn biết dường nào.
Ba năm trôi qua thật êm đềm và lặng lẽ, e thì cố gắn làm và đã trả nợ hết cho gia đình, mình thì do cố gắn kiếm tiền nên đã xin chuyển qua bộ phận kinh doanh và cũng có chút thành tựu khi ngồi ghế trưởng nhóm. Ngày e về Việt Nam mình vỡ òa trong hạnh phúc, chạy đến bên e và ôm e thật chặc. Khoảng cách từ SG về quê sao hôm nay nó gần đến lạ kỳ, do mình chạy nhanh hay là vì mình đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Về nhà sau bao năm xa cách, e thì được bà con hàng xóm ghé thăm và được đi chơi nơi này nơi nọ, còn mình thì phải đi làm (do là nhân viên kinh doanh) nên chỉ dịp cuối tuần mới đc đèo e đi ăn đi xem phim và những tưởng chuyện tình yêu này thật nên thơ và lãng mạn. Cuối tuần thứ 3 sau khi e về Việt Nam, mình hớn hở định chở e đi chơi và bàn về việc đính hôn thì e nói "giữa tuần sau e quay lại Nhật Bản", cả bầu trời như tối đen, đầu mình như nổ tung lên vì không thể mất e thêm lần nữa, mình la toáng lên vì không muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nữa. Và rồi sau bao nhiêu lý do, bao nhiêu lời giải thích của mình cũng k giữ nổi e, e nói vì gia đình và vì hạnh phúc sau này của chúng ta nên e mới đi như vậy, e nói 2 năm nữa e về thì cả 2 sẽ góp tiền cưới và mở một cửa hiệu kinh doanh nho nhỏ. Vì yêu và tôn trọng suy nghĩ của e nên mình chấp nhận để e đến nơi đó lần thứ 2.
Sang Nhật lần thứ hai này e thay đổi quá nhiều, không còn gọi mỗi tối trước khi ngủ, không còn chụp những bữa cơm e ăn, không còn gửi những bức ảnh chụp những lúc e đi chơi vs bạn bè và thay vào đó bằng những tin nhắn không cần mình trả lời: nay e về trễ nên a k cần gọi e đâu, nay e tăng ca nên hơi mệt, nay e đi chơi với nhóm, hôm qua làm mệt nên k hay a nhắn tin....và rồi thưa dần thưa dần những tin nhắn từ e. Rồi một ngày cuối tuần của tháng 6 đang họp định kỳ ở công ty thì mình nhận đc rất nhiều tin nhắn từ e, mình vui lắm, trông sao cho họp xong cành nhanh càng tốt để đc đọc tin nhắn, và thế rồi...e nói e sẽ định cư vì cuộc sống bên đó tốt hơn, khí hậu tốt hơn, kiếm tiền nhiều hơn...nhiều nhiều rất nhiều thứ hơn và cái hơn hết là e yêu ng khác nhiều hơn. Nước mắt lại lưng tròng, cái mà mình sợ nó đã đến, sao nó đến nhanh như vậy, sao mình làm bao nhiêu thứ để vun đắp tình cảm mà nó vẫn đến, mình như gục ngã, mình thất bại thật rồi.
Do mất lòng tin vào tình yêu nên bản thân tự xét phải lấy công việc để quên đi quá khứ và quên e. Hôm nay tình cờ lướt fb mới biết đc blog tâm sự này và trút bỏ nổi lòng bấy lâu nay bằng cách viết ra, a viết ra đây k phải để hy vọng một ngày nào đó e đọc được mà là viết lên đây để nhớ về một thời trai trẻ, một thời cố gắn và một thời yêu e.
E à hãy sống thật tốt, sống có ít cho xã hội, sống luôn hạnh phúc nha e. A không yêu thêm ai cho đến hiện tại và nếu thực sự có một điều ước cho mỗi người trên cuộc đời này thì a ước: " ước gì a yêu e không nhiều đến thế"
Đường xưa hoa nở thật nhiều
Bóng em không thấy buồn hiu hắt buồn
Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn
Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.
Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa
Duyên xưa trốn chạy…tình xa mất rồi
Một mình trọn kiếp đơn côi
Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẫn ngơ.
Trách cho cơn gió hửng hờ
Bỏ mây ngóng đợi…bơ vơ chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.
Năm canh thức trắng gọi sầu
Hồng nhan phận bạc nhớ nhau suốt đời.