Năm 19 tuổi, em ngồi sau lưng xe gắn máy của anh, rong ruổi khắp phố phường SG, cảm giác 2 bàn tay vô tình va vào nhau, trái tim em run rẩy, hạnh phúc đó ngọt ngào và bồng bềnh, cuộc đời này, có lẽ em sẽ mãi không quên được.
Phụ nữ như em thật kì lạ, yêu & yêu điên cuồng.
Đúng là tuổi trẻ, được một lần yêu bất chấp, dù không có kết quả, dù rất đau đớn, rất nhiều nước mắt nhưng chỉ cần được yêu vẫn can tâm tình nguyện như thế.
Mùa này mưa, em mỗi lần ướt áo và run rẩy trong lạnh lẽo, thường bất giác nhớ đến hình ảnh của anh: Dừng xe, mua áo mưa, bỏ vào cốp xe, không quên dặn dò nhất định phải đem theo, không được quên, sức khoẻ yếu, ko đc bệnh.
Mỗi lần đi ngoài đường, thấy người ta có đôi có cặp, bất giác nhớ đến cảm giác đi làm về, có người đón, cầm nón bảo hiểm đội cho em, cài dây nón cẩn thận, em leo lên con xe Dream mơ ước vòng tay ôm cái bụng béo rồi siết thật chặt buông tất cả mệt mỏi lại đằng sau...
Sau này em đã hết say mê những đôi giày cao gót, hết mê những bộ váy ôm sát, bỗng nhớ anh vô cùng, đừng mang giày cao nhiều sẽ đau chân, em thích giày thể thao và những chiếc áo oversize thùng thình...đôi lúc lại nhớ da diết cảm giác ai đó đang đi tất, xỏ chân em vào đôi giày thể thao, cột dây, mãn nguyện nhìn ng yêu mình - ấm áp nhất có thể.
Trước đây đi đâu, a cũng sợ em bị lạc, chở đi, đón về, nên tới giờ, e vẫn còn là đứa mù đường.
Sau bao năm chúng ta xa nhau, em không còn anh bên cạnh.
Đứa con gái mảnh mai yếu đuối ngày nào, sau này khi không còn anh bên cạnh đã trở nên gan lì, chai sạn, cục súc, sẵn sàng xù lông nhím với bất cứ ai & điều gì khiến mình cảm thấy bất an. Trở nên bất cần, khó chịu, cáu gắt.
Việc được yêu thương, nâng niu, cưng chiều vô pháp vô thiên của anh với em , khiến em sau này không thể nào vượt qua được cái bóng quá lớn ấy.
Chúng ta không còn bên nhau, anh có lẽ đã hạnh phúc bên gia đình nhỏ, và lãng quên em. Em cũng không còn yêu anh, không còn nhớ anh, nhưng vẫn bị kí ức dày vò. Cuộc sống...
Cô gái năm ấy là cô gái tuyệt vời nhất, nhưng chàng trai của hiện tại mới là tuyệt vời nhất, tình yêu có say đắm đến mấy cũng không thắng nổi thanh xuân, thanh xuân đầy tiếc nuối...
Phụ nữ như em thật kì lạ, yêu & yêu điên cuồng.
Đúng là tuổi trẻ, được một lần yêu bất chấp, dù không có kết quả, dù rất đau đớn, rất nhiều nước mắt nhưng chỉ cần được yêu vẫn can tâm tình nguyện như thế.
Mùa này mưa, em mỗi lần ướt áo và run rẩy trong lạnh lẽo, thường bất giác nhớ đến hình ảnh của anh: Dừng xe, mua áo mưa, bỏ vào cốp xe, không quên dặn dò nhất định phải đem theo, không được quên, sức khoẻ yếu, ko đc bệnh.
Mỗi lần đi ngoài đường, thấy người ta có đôi có cặp, bất giác nhớ đến cảm giác đi làm về, có người đón, cầm nón bảo hiểm đội cho em, cài dây nón cẩn thận, em leo lên con xe Dream mơ ước vòng tay ôm cái bụng béo rồi siết thật chặt buông tất cả mệt mỏi lại đằng sau...
Sau này em đã hết say mê những đôi giày cao gót, hết mê những bộ váy ôm sát, bỗng nhớ anh vô cùng, đừng mang giày cao nhiều sẽ đau chân, em thích giày thể thao và những chiếc áo oversize thùng thình...đôi lúc lại nhớ da diết cảm giác ai đó đang đi tất, xỏ chân em vào đôi giày thể thao, cột dây, mãn nguyện nhìn ng yêu mình - ấm áp nhất có thể.
Trước đây đi đâu, a cũng sợ em bị lạc, chở đi, đón về, nên tới giờ, e vẫn còn là đứa mù đường.
Sau bao năm chúng ta xa nhau, em không còn anh bên cạnh.
Đứa con gái mảnh mai yếu đuối ngày nào, sau này khi không còn anh bên cạnh đã trở nên gan lì, chai sạn, cục súc, sẵn sàng xù lông nhím với bất cứ ai & điều gì khiến mình cảm thấy bất an. Trở nên bất cần, khó chịu, cáu gắt.
Việc được yêu thương, nâng niu, cưng chiều vô pháp vô thiên của anh với em , khiến em sau này không thể nào vượt qua được cái bóng quá lớn ấy.
Chúng ta không còn bên nhau, anh có lẽ đã hạnh phúc bên gia đình nhỏ, và lãng quên em. Em cũng không còn yêu anh, không còn nhớ anh, nhưng vẫn bị kí ức dày vò. Cuộc sống...
Cô gái năm ấy là cô gái tuyệt vời nhất, nhưng chàng trai của hiện tại mới là tuyệt vời nhất, tình yêu có say đắm đến mấy cũng không thắng nổi thanh xuân, thanh xuân đầy tiếc nuối...