Diễn đàn
Bài viết mới
NGOÀI LỀ
TÂM SỰ
TÁM
18+
EVENTS
ẢNH ĐẸP
TRENDING
HÀI HƯỚC
KIẾN THỨC & ĐỜI SỐNG
VĂN NGHỆ
GÓC CẢNH GIÁC
ẨM THỰC - DU LỊCH
BLOG CỦA BẠN
HAPPY BIRTHDAY
ĐẦU TƯ - TÀI CHÍNH
TÌM BẠN
MIỀN BẮC
Hà Nội
Hà Giang
Hà Tây
Tuyên Quang
Thái Nguyên
Phú Thọ
Bắc Giang
Quảng Ninh
Hải Dương
Hải Phòng
Hưng Yên
Nam Định
Ninh Bình
Thái Bình
Vĩnh Phúc
Lạng Sơn
Bắc Ninh
Hà Nam
Cao Bằng
Bắc Kạn
Lào Cai
Yên Bái
Điện Biên
Hòa Bình
Lai Châu
Sơn La
MIỀN TRUNG
Đà Nẵng
Bình Thuận
Thanh Hóa
Nghệ An
Hà Tĩnh
Quảng Bình
Quảng Trị
Huế
Quảng Nam
Quảng Ngãi
Bình Định
Phú Yên
Khánh Hòa
Ninh Thuận
Kon Tum
Gia Lai
Đắk Lắk
Đắk Nông
Lâm Đồng
MIỀN NAM
HCM
BRVT
Đồng Nai
Bình Dương
Bình Phước
Tây Ninh
Cần Thơ
Vĩnh Long
An Giang
Trà Vinh
Tiền Giang
Đồng Tháp
Hậu Giang
Sóc Trăng
Kiên Giang
Bạc Liêu
Bến Tre
Long An
Cà Mau
Tìm Bạn Nước Ngoài
Có gì mới
Bài viết mới
Video mới
New media comments
New items
Media
Video mới
Bình luận mới
NẠP TBD
Thành viên
Đăng ký
Thành viên trực tuyến
Shop
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Bài viết mới
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Quy định chuyên mục Trà Đá
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
➤➤
sugar baby
Diễn đàn
CỘNG ĐỒNG TIMBANER
TÂM SỰ
Nhật Ký Online Của Thành Viên Timbanvn.com
Nội dung
<blockquote data-quote="Nắng Ninh Thuận" data-source="post: 1151223" data-attributes="member: 283449"><p>Đêm ấy, trời mưa rả rích, con hẻm nhỏ vắng lặng đến lạ. Tôi đứng chờ chị trước căn phòng thuê tạm, tim đập dồn dập, vừa háo hức vừa lo sợ. Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt chị nhìn tôi thoáng chút hoang mang, nhưng rồi nhanh chóng biến thành thứ ánh nhìn quen thuộc – pha trộn giữa khao khát và dằn vặt.</p><p></p><p></p><p>Chúng tôi bước vào, cửa khép lại, cả thế giới bên ngoài dường như biến mất. Tiếng mưa càng làm không gian thêm ngột ngạt. Tôi muốn lao đến ngay lập tức, nhưng vẫn cố kìm, bởi chỉ cần một sơ hở thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ. Chị đứng đó, hơi thở gấp gáp, bàn tay run nhẹ khi cởi bỏ chiếc áo mỏng còn ướt mưa.</p><p></p><p></p><p>Khoảnh khắc ấy, tôi không còn giữ nổi lý trí. Tôi tiến đến, ôm chị thật chặt, cảm nhận cơ thể ấm nóng đang run lên trong tay mình. Mùi hương quen thuộc khiến tôi gần như phát điên. Chị khẽ thì thầm: “Đừng… người ta sẽ biết mất…” nhưng chính bàn tay chị lại siết lấy tôi, kéo tôi sát hơn.</p><p></p><p></p><p>Tiếng mưa ngoài kia hòa cùng nhịp tim dồn dập. Mọi nỗi sợ tan biến, chỉ còn lại những cái ôm, những nụ hôn vội vã, cuồng nhiệt như thể chúng tôi đang tranh giành từng hơi thở cuối cùng. Mỗi cái chạm đều đầy căng thẳng, vừa như trốn chạy vừa như đầu hàng. Tôi thấy trong mắt chị ánh sáng rực lửa, một thứ khát khao không lời nào diễn tả nổi.</p><p></p><p></p><p>Đêm đó, chúng tôi đã quấn lấy nhau, vừa run rẩy vừa cuồng nhiệt, như hai kẻ tội đồ đang nắm lấy nhau để chống lại cả thế giới. Khi tất cả qua đi, cả hai chỉ còn nằm thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, vừa sợ hãi vừa thỏa mãn. Tôi biết, chúng tôi đang đi trên sợi dây mong manh, chỉ cần một bước lỡ sẽ mất tất cả. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn thời gian dừng lại, để được ôm chị mãi như vậy, bất chấp ngày mai có ra sao.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Nắng Ninh Thuận, post: 1151223, member: 283449"] Đêm ấy, trời mưa rả rích, con hẻm nhỏ vắng lặng đến lạ. Tôi đứng chờ chị trước căn phòng thuê tạm, tim đập dồn dập, vừa háo hức vừa lo sợ. Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt chị nhìn tôi thoáng chút hoang mang, nhưng rồi nhanh chóng biến thành thứ ánh nhìn quen thuộc – pha trộn giữa khao khát và dằn vặt. Chúng tôi bước vào, cửa khép lại, cả thế giới bên ngoài dường như biến mất. Tiếng mưa càng làm không gian thêm ngột ngạt. Tôi muốn lao đến ngay lập tức, nhưng vẫn cố kìm, bởi chỉ cần một sơ hở thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ. Chị đứng đó, hơi thở gấp gáp, bàn tay run nhẹ khi cởi bỏ chiếc áo mỏng còn ướt mưa. Khoảnh khắc ấy, tôi không còn giữ nổi lý trí. Tôi tiến đến, ôm chị thật chặt, cảm nhận cơ thể ấm nóng đang run lên trong tay mình. Mùi hương quen thuộc khiến tôi gần như phát điên. Chị khẽ thì thầm: “Đừng… người ta sẽ biết mất…” nhưng chính bàn tay chị lại siết lấy tôi, kéo tôi sát hơn. Tiếng mưa ngoài kia hòa cùng nhịp tim dồn dập. Mọi nỗi sợ tan biến, chỉ còn lại những cái ôm, những nụ hôn vội vã, cuồng nhiệt như thể chúng tôi đang tranh giành từng hơi thở cuối cùng. Mỗi cái chạm đều đầy căng thẳng, vừa như trốn chạy vừa như đầu hàng. Tôi thấy trong mắt chị ánh sáng rực lửa, một thứ khát khao không lời nào diễn tả nổi. Đêm đó, chúng tôi đã quấn lấy nhau, vừa run rẩy vừa cuồng nhiệt, như hai kẻ tội đồ đang nắm lấy nhau để chống lại cả thế giới. Khi tất cả qua đi, cả hai chỉ còn nằm thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, vừa sợ hãi vừa thỏa mãn. Tôi biết, chúng tôi đang đi trên sợi dây mong manh, chỉ cần một bước lỡ sẽ mất tất cả. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn thời gian dừng lại, để được ôm chị mãi như vậy, bất chấp ngày mai có ra sao. [/QUOTE]
Gửi trả lời
Diễn đàn
CỘNG ĐỒNG TIMBANER
TÂM SỰ
Nhật Ký Online Của Thành Viên Timbanvn.com