Thế giới rộng lớn như vậy, người quen bên tôi, thực sự là ít. Ít đến ly kỳ. Không biết những người khác sống như thế nào. Có lẽ cũng giống nhau. Một mình ra quán ăn cơm. Đi qua biển người mênh mông, lại tìm không ra người nói chuyện.Đường đời rất rộng, nhưng tất cả chúng ta không thể đi trên cùng một hàng, phải có người đi trước và có người đi sau. Những người đi trước chưa chắc là những người giỏi, những người đi sau cũng chưa chắc đã là những người yếu kém, quan trọng là chúng ta có thể đi được đến cái đích mà chúng ta muốn. Buồn cô đơn. Ngày nào cũng thế ngày nào cũng vậy một mình trong phòng. Và đi làm cũng cũng một mình. Cuối tuần thì nằm trong phòng với chiếc điện thoại....không biết đến khi nào... Bao giờ tôi mới hết cô đơn lẽ lôi...