Các bạn có thấu hiểu cho nỗi lòng của 1 nữ hán tử có thể vác bình nước 20l từ tầng trệt lên tầng 4 không?
Người yêu ư, nói thật là mình không có, không phải chưa từng có, cũng chỉ chia tay cách đây chưa lâu, và mình cũng không cảm thấy thật cần thiết có người yêu. Mình chưa gặp được ai khiến mình có thể lại yêu, yêu điên dại, mặc dù cũng muốn lắm. Không có người yêu, mình tự làm tất cả. Tự nhủ rằng rồi sẽ qua thôi, cố gắng 1 chút là được.
Cũng không biết là do dư chấn tâm lý từ người yêu cũ hay do chính bản thân mình nhưng mình không thể mở lòng ra được. Người ta cứ bảo rằng mày cứ thử đi. Ừ, thử. Những cuộc hẹn cùng những tách cà phê uống vội, càng làm mình trở nên mất niềm tin vào tình yêu. Khi gặp 1 chàng trai, anh ta ngỏ ý thích mình. Mình thích chứ, con gái mà, ai lại không thích được người khác giới để ý, nhưng, sau đó anh ta lại ngỏ ý muốn ngủ với mình, và trong đầu mình lại lơ lửng cái suy nghĩ rằng anh ta thích mình? Hay anh ta thích ngủ với mình? Và cứ như thế, cứ như thế, mình mất dần niềm tin vào việc tìm bạn trai, vào những cuộc hẹn...và mình lại khép lòng lại, không cho 1 ai có cơ hội bước vào.
Mình dọn nhà, 1 cô gái, khuân vác 5 cái thùng to tướng từ tầng trệt lên lầu 2. Mệt không? Mệt chứ. Cô đơn không? Có chứ. Lúc đấy chỉ ước có 1 anh bạn trai thôi, nhưng khó thật đấy...
Người yêu ư, nói thật là mình không có, không phải chưa từng có, cũng chỉ chia tay cách đây chưa lâu, và mình cũng không cảm thấy thật cần thiết có người yêu. Mình chưa gặp được ai khiến mình có thể lại yêu, yêu điên dại, mặc dù cũng muốn lắm. Không có người yêu, mình tự làm tất cả. Tự nhủ rằng rồi sẽ qua thôi, cố gắng 1 chút là được.
Cũng không biết là do dư chấn tâm lý từ người yêu cũ hay do chính bản thân mình nhưng mình không thể mở lòng ra được. Người ta cứ bảo rằng mày cứ thử đi. Ừ, thử. Những cuộc hẹn cùng những tách cà phê uống vội, càng làm mình trở nên mất niềm tin vào tình yêu. Khi gặp 1 chàng trai, anh ta ngỏ ý thích mình. Mình thích chứ, con gái mà, ai lại không thích được người khác giới để ý, nhưng, sau đó anh ta lại ngỏ ý muốn ngủ với mình, và trong đầu mình lại lơ lửng cái suy nghĩ rằng anh ta thích mình? Hay anh ta thích ngủ với mình? Và cứ như thế, cứ như thế, mình mất dần niềm tin vào việc tìm bạn trai, vào những cuộc hẹn...và mình lại khép lòng lại, không cho 1 ai có cơ hội bước vào.
Mình dọn nhà, 1 cô gái, khuân vác 5 cái thùng to tướng từ tầng trệt lên lầu 2. Mệt không? Mệt chứ. Cô đơn không? Có chứ. Lúc đấy chỉ ước có 1 anh bạn trai thôi, nhưng khó thật đấy...