Hà Nội Ngày Xưa
Vẫn là chủ đề muôn thuở của trường ca trên thế giới vạn vật. Dù là gì cũng có thứ tình yêu của chúng, mang màu sắc riêng đặc thù của chủng loại.
Chúng ta cứ nghĩ, vật vô tri như Đá, đất, sắt.. cho đến cây cối, con vật, và động vật cao cấp con người... thì chỉ những loại, những thứ, những giống nòi có tư duy mới biết yêu ư?
Hình như có gì đó bất ổn. Trong quan điểm của riêng tôi. Bước qua những nỗi đau trên con đường tình ái, nếm trải với vạn vật nhân sinh. Khi bạn đau, hòn đá cũng khóc cùng bạn đó!
Nói vậy ko phải nói tình nghĩa là hòn đá yêu ta. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ đã tự cổ kim xưa kia.
Mà ở đây nói về tính chất vật lý, sinh học, lượng tử cấu thành để cho ta thấy "Tình yêu" của những vật vô tri đó! Mỗi con người hay vật vô tri cũng đều cấu tử từ các phân tử mà thành. Để rồi, chính con người hiểu ngôn ngữ của mình mà cho ra đời thứ gọi là cảm nhận hóa ngôn ngữ thành tình yêu, được diễn dạt bằng hành động, bằng chữ viết và tiếng nói.... được chính con người hiểu.. chứ các loài vật khác có hiểu đâu
Cũng như vậy, thứ mà ta cho hạ đẳng nhất như cục sắt, viên đá, từ cấu tử hình thành chúng, lực liên kết các ion, sự giao thoa, những năng lượng vô cùng để giúp chúng cấu thể ổn định dạng vật chất. Chúng đang tự yêu chúng bằng thứ tình yêu ngôn ngữ riêng của chúng. Nó thể hiện chính bằng thứ năng lượng sinh ra quanh chúng. VÀ chúng ta có cảm nhận được đấy! Khi viên đá được nóng lên từ tác nhân ngoại cảnh, ta cầm có nóng rát tay ko? Sự tương tác quá nhỏ tới ta nhưng vô tình con người quên đi mình cũng chỉ như viên đá mà thôi!
Luôn trong lưới nhân sinh giới và tác hỗ lẫn nhau để rồi cho ra một cái gọi là NHÂN - DUYÊN - QUẢ!
Cứ nghĩ chỉ con người có tình yêu và nỗi đau ư... Mình thì khác..... Vạn vật dù là bé nhỏ nhất cũng có tình yêu và nối đau. Nó cùng chúng ta tạo nên sinh giới và tác động cùng ảnh hưởng nhau.
Chỉ khác là.... Con người hiểu được mà diễn tả sự sâu sắc đó một cấp bậc nhạy bén và cụ thể hóa.
Trong tình yêu con người. Những lời hứa, thề ước, những mảnh ghép... có những khi ta tưởng dường như: Thế giới này chỉ có anh và em, chúng ta sinh ra là cho nhau, nguyện muôn ngàn kiếp sẽ bên nhau.... Cơ mà đắng cay oan nghiệt thay, vì sự cấu tử nhỏ bé tạo nên ta. Vì thế 1 chút lệch lạc ta mất nhau giữa đường đời bão tố. Hòa lại với lưới nhân duyên vô định quanh mình!
Đã có những nỗi đâu xét tim gan, bóp nát tâm hồn. Tưởng như không thở nổi mà chết đi trong khoảnh khắc! Vậy mà.. lý trí vẫn có thể đánh thức bạn được đó! Sức mạnh tình yêu hay sức mạnh của hận thù đều mạnh như nhau! Nỗi đau của tình yêu đem lại có lúc như vô giới hạnh khi ta không yêu đúng người! Đạo Phật khái hóa và nhận ra những vô minh để rồi dậy ta cách quán huệ buông bỏ... CŨng có người vẫn muốn bước đến cùng nỗi đau dù có thể dừng lại! Âu là duyên tâm. Cũng đẹp cả thôi!
Suy cho cùng, tình yêu mang sức mạnh có thể giúp ta biến ung thư ác tính, cũng có thể kích hoạt ung thư ác tính! Tình yêu giết chết chúng ta mà cũng lại làm ta sống lại khi ý chí nhìn cho ta thấy RANH giới trong tình yêu!
Càng vấp váp sẽ càng trầm lại. Mọi thứ bình thường phải không các bạn! Nhưng hãy cứ đau đi, yêu đi, nếm đủ vị đi... bạn sẽ thấy nụ cười buông bỏ và cất giấu được đi nỗi đau trong hố đen lòng mình!
Chúng ta cứ nghĩ, vật vô tri như Đá, đất, sắt.. cho đến cây cối, con vật, và động vật cao cấp con người... thì chỉ những loại, những thứ, những giống nòi có tư duy mới biết yêu ư?
Hình như có gì đó bất ổn. Trong quan điểm của riêng tôi. Bước qua những nỗi đau trên con đường tình ái, nếm trải với vạn vật nhân sinh. Khi bạn đau, hòn đá cũng khóc cùng bạn đó!
Nói vậy ko phải nói tình nghĩa là hòn đá yêu ta. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ đã tự cổ kim xưa kia.
Mà ở đây nói về tính chất vật lý, sinh học, lượng tử cấu thành để cho ta thấy "Tình yêu" của những vật vô tri đó! Mỗi con người hay vật vô tri cũng đều cấu tử từ các phân tử mà thành. Để rồi, chính con người hiểu ngôn ngữ của mình mà cho ra đời thứ gọi là cảm nhận hóa ngôn ngữ thành tình yêu, được diễn dạt bằng hành động, bằng chữ viết và tiếng nói.... được chính con người hiểu.. chứ các loài vật khác có hiểu đâu
Cũng như vậy, thứ mà ta cho hạ đẳng nhất như cục sắt, viên đá, từ cấu tử hình thành chúng, lực liên kết các ion, sự giao thoa, những năng lượng vô cùng để giúp chúng cấu thể ổn định dạng vật chất. Chúng đang tự yêu chúng bằng thứ tình yêu ngôn ngữ riêng của chúng. Nó thể hiện chính bằng thứ năng lượng sinh ra quanh chúng. VÀ chúng ta có cảm nhận được đấy! Khi viên đá được nóng lên từ tác nhân ngoại cảnh, ta cầm có nóng rát tay ko? Sự tương tác quá nhỏ tới ta nhưng vô tình con người quên đi mình cũng chỉ như viên đá mà thôi!
Luôn trong lưới nhân sinh giới và tác hỗ lẫn nhau để rồi cho ra một cái gọi là NHÂN - DUYÊN - QUẢ!
Cứ nghĩ chỉ con người có tình yêu và nỗi đau ư... Mình thì khác..... Vạn vật dù là bé nhỏ nhất cũng có tình yêu và nối đau. Nó cùng chúng ta tạo nên sinh giới và tác động cùng ảnh hưởng nhau.
Chỉ khác là.... Con người hiểu được mà diễn tả sự sâu sắc đó một cấp bậc nhạy bén và cụ thể hóa.
Trong tình yêu con người. Những lời hứa, thề ước, những mảnh ghép... có những khi ta tưởng dường như: Thế giới này chỉ có anh và em, chúng ta sinh ra là cho nhau, nguyện muôn ngàn kiếp sẽ bên nhau.... Cơ mà đắng cay oan nghiệt thay, vì sự cấu tử nhỏ bé tạo nên ta. Vì thế 1 chút lệch lạc ta mất nhau giữa đường đời bão tố. Hòa lại với lưới nhân duyên vô định quanh mình!
Đã có những nỗi đâu xét tim gan, bóp nát tâm hồn. Tưởng như không thở nổi mà chết đi trong khoảnh khắc! Vậy mà.. lý trí vẫn có thể đánh thức bạn được đó! Sức mạnh tình yêu hay sức mạnh của hận thù đều mạnh như nhau! Nỗi đau của tình yêu đem lại có lúc như vô giới hạnh khi ta không yêu đúng người! Đạo Phật khái hóa và nhận ra những vô minh để rồi dậy ta cách quán huệ buông bỏ... CŨng có người vẫn muốn bước đến cùng nỗi đau dù có thể dừng lại! Âu là duyên tâm. Cũng đẹp cả thôi!
Suy cho cùng, tình yêu mang sức mạnh có thể giúp ta biến ung thư ác tính, cũng có thể kích hoạt ung thư ác tính! Tình yêu giết chết chúng ta mà cũng lại làm ta sống lại khi ý chí nhìn cho ta thấy RANH giới trong tình yêu!
Càng vấp váp sẽ càng trầm lại. Mọi thứ bình thường phải không các bạn! Nhưng hãy cứ đau đi, yêu đi, nếm đủ vị đi... bạn sẽ thấy nụ cười buông bỏ và cất giấu được đi nỗi đau trong hố đen lòng mình!