Giữa chốn xô bồ này, ta đi tìm kiếm điều gì?
Bon chen nơi cái đất nhộn nhịp bụi bặm, lắm cám dỗ và đầy may rủi này cũng được hơn 4 năm, từ hồi còn là thằng sinh viên chen chân vào cuộc sống mưu sinh ở cái tuổi 18, cái tuổi mà người trẻ bây giờ gọi là “THỜI THANH XUÂN”, lên mạng tìm được 1 công việc part time, mừng lắm, vui lắm, phấn khởi lắm,... “BẢO VỆ” trung tâm thương mại, những vị đắng nếm trải từ đó, bất công giữa những con người làm chung công việc với nhau.
PART TIME mà ) ma cũ có coi mình ra gì đâu, đưa cho làm những vị trí tệ nhất, thẻ ATM không đưa nhưng lại đưa tiền mặt, lương bản thân tự chấm công tự tính cũng được hơn 2tr bạc thôi nhưng khi nhận lương thì chỉ vỏn vẹn 1tr6 mấy chục ngàn lẻ, uất ức không nói được thành lời, rồi từ bỏ sau ba tháng cố gắng. Là người công giáo nên ngày CN không sắp xếp được time để đi làm, vì còn phải dành thời gian đi nhà thờ rồi sinh hoạt sau giờ lễ. Rồi sau đó làm gỗ, đi sơn tường, hàn xì, đi công trình,... chỉ cần có người kêu có tiền là làm cũng để ý đến một vài cô gái, mà không hiểu tại sao dẫn về nhà chơi là 1 thời gian sau mqh chỉ dừng lại ở hai chữ bạn bè
“ĐẮNG lắm, PHŨ lắm, TỦI lắm” nó gọi gọn lại trong bấy nhiêu đó )
Có những mqh bản thân thấy mình nên tiến nhưng khi nghe nói về vật chất, bản thân tôi như co rúm lại, nép về phía sau. Có lẽ vì tôi sợ, đúng là vậy, tôi sợ nó lại đi lệch theo vết cũ. Tôi sợ cái miệng đời, tôi sợ đũa mốc đòi chòi mâm son!
...
Bon chen nơi cái đất nhộn nhịp bụi bặm, lắm cám dỗ và đầy may rủi này cũng được hơn 4 năm, từ hồi còn là thằng sinh viên chen chân vào cuộc sống mưu sinh ở cái tuổi 18, cái tuổi mà người trẻ bây giờ gọi là “THỜI THANH XUÂN”, lên mạng tìm được 1 công việc part time, mừng lắm, vui lắm, phấn khởi lắm,... “BẢO VỆ” trung tâm thương mại, những vị đắng nếm trải từ đó, bất công giữa những con người làm chung công việc với nhau.
PART TIME mà ) ma cũ có coi mình ra gì đâu, đưa cho làm những vị trí tệ nhất, thẻ ATM không đưa nhưng lại đưa tiền mặt, lương bản thân tự chấm công tự tính cũng được hơn 2tr bạc thôi nhưng khi nhận lương thì chỉ vỏn vẹn 1tr6 mấy chục ngàn lẻ, uất ức không nói được thành lời, rồi từ bỏ sau ba tháng cố gắng. Là người công giáo nên ngày CN không sắp xếp được time để đi làm, vì còn phải dành thời gian đi nhà thờ rồi sinh hoạt sau giờ lễ. Rồi sau đó làm gỗ, đi sơn tường, hàn xì, đi công trình,... chỉ cần có người kêu có tiền là làm cũng để ý đến một vài cô gái, mà không hiểu tại sao dẫn về nhà chơi là 1 thời gian sau mqh chỉ dừng lại ở hai chữ bạn bè
“ĐẮNG lắm, PHŨ lắm, TỦI lắm” nó gọi gọn lại trong bấy nhiêu đó )
Có những mqh bản thân thấy mình nên tiến nhưng khi nghe nói về vật chất, bản thân tôi như co rúm lại, nép về phía sau. Có lẽ vì tôi sợ, đúng là vậy, tôi sợ nó lại đi lệch theo vết cũ. Tôi sợ cái miệng đời, tôi sợ đũa mốc đòi chòi mâm son!
...