Vũ Minh Thiếu Phong
Sáng nay, SG thật lạnh, cái lạnh bất chợt làm cho người ta lười đi, nhưng cái lạnh cũng đôi khi làm cho người ta thích hơn, nhất là ở cái SG nóng bức này, và đôi khi không phải lười mà chúng ta đang hưởng thụ nó.
Nhớ khi bé, mỗi lập đông sang trời lạnh hơn bây giờ rất nhiều, hừng đông, mặt trời còn chưa ngủ dậy, có 1 thằng bé con 1 tay ôm con chó nhỏ, 1 tay ôm lưng mẹ bên bếp lửa hồng, mẹ nấu cơm sáng, còn nó nướng khoai, là món quà quê yêu thích của nó.
Hừng đông, mẹ ra chợ, nó cũng tíu tít theo mẹ, co ro trong cái lạnh của ngày lập đông, quê hương thật yên bình.
Lớn lên, nó rời vòng tay mẹ, nó đến những chân trời mới, ở đó không có những ngày lập đông, không còn ôm mẹ khi lạnh về, không còn bếp lửa hồng mỗi sớm mai....
Sáng nay, SG se lạnh, có lẽ đây chính là cái lập đông trong kí ức của nó, nó nhớ nhà rồi...
Trong mỗi chúng ta, ai cũng có 1 nơi để về, cho dù ngoài kia yên bình, giông bão, thành công hay thất bại, nó cũng vậy, nhưng quê hương nó có thể về, còn ngày lập đông đó có lẽ chỉ còn trong xa xưa...
Quê hương thật yên bình, nó nhớ nhà, nhớ ngày lập đông xưa...
Nhớ khi bé, mỗi lập đông sang trời lạnh hơn bây giờ rất nhiều, hừng đông, mặt trời còn chưa ngủ dậy, có 1 thằng bé con 1 tay ôm con chó nhỏ, 1 tay ôm lưng mẹ bên bếp lửa hồng, mẹ nấu cơm sáng, còn nó nướng khoai, là món quà quê yêu thích của nó.
Hừng đông, mẹ ra chợ, nó cũng tíu tít theo mẹ, co ro trong cái lạnh của ngày lập đông, quê hương thật yên bình.
Lớn lên, nó rời vòng tay mẹ, nó đến những chân trời mới, ở đó không có những ngày lập đông, không còn ôm mẹ khi lạnh về, không còn bếp lửa hồng mỗi sớm mai....
Sáng nay, SG se lạnh, có lẽ đây chính là cái lập đông trong kí ức của nó, nó nhớ nhà rồi...
Trong mỗi chúng ta, ai cũng có 1 nơi để về, cho dù ngoài kia yên bình, giông bão, thành công hay thất bại, nó cũng vậy, nhưng quê hương nó có thể về, còn ngày lập đông đó có lẽ chỉ còn trong xa xưa...
Quê hương thật yên bình, nó nhớ nhà, nhớ ngày lập đông xưa...