Nhân lúc đêm muộn đọc được bài của bạn Hà Đinh về việc đã được về nhà sau quãng đi bộ chục km, mình cũng có câu chuyện muốn chia sẻ.
Nguyên là, từ ngày 24/07 tại Hà Nội áp dụng chỉ thị 16 do nguy cơ về tình trạng covid lây lan cao. Mình và mọi người ở công ty cũng thường xuyên cập nhật tin tức về covid, rồi sôi nổi bàn luận các ca bệnh ở đâu, cách thông chốt...bla, bla( công ty không thuộc dịch vụ thiết yếu).
Ngày 26/07, nhớ lắm. Sau cả ngày làm việc, cả đám rủ nhau cắt bánh chúc mừng sinh nhật sếp. Sau khi ăn uống 7749 thứ vào bụng, bắt đầu cảm thấy hơi nóng nóng, lấy cái nhiệt kế ra đo chơi chơi cho vui ( có sẵn trong túi nha), ai ngờ đâu 37,6 độ. Quay ra : "tao sốt rồi", cứ ngỡ đồng nghiệp hỗ trợ gọi con moẹ nó xe đến bốc đi cơ, nhưng không, cắm đầu cắm cổ ăn tiếp cho đến khi chìa cái nhiệt kế ra mới thấy bớt ăn. Bố đàn lợn!
Tiếp sau đó, mình nhắn tin báo cáo cho cửa hàng( nơi làm việc thứ 2) về việc đang sốt. Cũng cứ ngỡ rằng câu trả lời là về nghỉ đi hoặc đi khám hay gì đó tương tự, nhưng không. "Cứ đến đây nhé, đang đông khách" (vãi nhể, tao mà dính covid chả phải chúng mày xong béng sao).
Lóc cóc ra lấy xe, vừa dắt xe vừa kẹp nhiệt kế, gần 38 độ. Phi về cửa hàng, cố tình báo sốt thật, tránh xa mọi người, ấy thế mà vẫn có đứa lao ra sờ trán mình mới kỳ lạ. Hoá ra nó sợ mình nghỉ làm hơn sợ covid. "Kệ mẹ chúng mày, tao về nhà đây", chốt câu xong đi về.
Về phòng trọ không chào 1 ai, đóng kín cửa, leo lên giường nằm im, không thay đồ, không rửa mặt. Người nóng, nhức đầu, mỏi khắp người, đau họng. Haizzz, đủ triệu chứng covid rồi đấy nhá. Bắt đầu suy nghĩ: "không lẽ dính covid thật, mình đã đi đâu nhỉ? Dạo này lịch trình sạch sẽ mà. Rồi thì, có nên báo cho người nhà không? Báo người thân ở Hà Nội không? Một mình thì phải làm sao đây? Nếu là f0, đi cách ly phải chuẩn bị gì nhỉ?"... Bao nhiêu câu hỏi trong đầu, sợ, tủi thân, cô đơn, khóc. Xong rồi tự trấn an bản thân, cố gắng đêm nay xem sáng mai thế nào. Dậy đun nước ấm để uống, pha nước chanh uống, pha luôn nước muối để súc miệng. Cố gắng ăn hết hộp bánh và sữa rồi tự ru mình vào giấc ngủ. 2h sáng tỉnh, đo nhiệt độ, gần 38 độ, nóng, mỏi, khát nước. Bò dậy uống nước rồi nằm tiếp, có lẽ thiếp được chút. 4h sáng tỉnh, đo được 38,2 độ, cực kỳ hoang mang, có chút tuyệt vọng ở lúc này. Rất lo sợ dính covid, rất sợ làm người thân, bạn bè lo lắng cho mình trong vô vọng mà không thể đến gần hay chăm sóc. Cảm giác thật là khó tả.
6h sáng, nhiệt độ là 37,8. (Đến đoạn này các bạn sẽ thắc mắc là tai sao không uống hạ sốt? Mình chẳng có bất kỳ thứ thuốc gì trong nhà cả). Bắt đầu suy nghĩ đến việc báo cho y tế và đây cũng là công cuộc gian nan này. Lục tung zalo tìm số điện thoại đường dây nóng thì nào là số không đúng, nào là không tín hiệu, không gọi được... Tìm số trạm y tế quanh đây, cả 3 số đều là số không đúng. Cuối cùng gọi đến Hotline của Bộ Y tế, họ cho số của bên nào đó gần chỗ mình ở.
Tiếp theo là sự giằng co giữa việc tự đi ra trung tâm y tế hay để họ đến bốc đi. Thật lòng không muốn đi ra ngoài, nhưng không đi thì mình thành không khai báo khi ốm sốt, giằng co 1 mình mãi, quyết định ở nhà khai báo onl trước rồi đi ra trạm y tế test covid. Buổi chiều, lết ra trạm, người đông như kiến, không hiểu tiêm hay làm gì. Hỏi mấy cô áo trắng, họ bảo không test covid. Chạy đến trạm cấp cao hơn thì phải, cũng không test, đến 2 bệnh viện ở khu vực cũng không được. Đi về trong hoang mang, mệt mỏi. Thêm 1 đêm nằm nhà y đêm trước, lo sợ, hoang mang.
Sau khi hỏi han, sáng hôm sau e lết tới 1 bệnh viện cách khoảng gần 10km để test covid, ơn trời, âm tính. Trong khoảng thời gian đấy, trạm y tế xã cũng gọi mình ra trạm test covid, chắc do mình khai báo online. Cũng ơn trời, nhờ nỗ lực uống nước, uống sữa, ăn hoa quả các kiểu mà nhiệt độ cũng giảm luôn trong buổi sáng đấy. Hú hồn lắm các bác ạ, đau hết cả tim, gan, lòng, mề. Thế nên, em rút ra :
1. Ở yên khi được yêu cầu, hạn chế ra ngoài thời gian này
2. Hãy để ý các thông báo tìm f1,2 tại khu vực mình sinh sống để lấy số trạm trưởng, trưởng công an. Sẽ không phải lay hoay tìm ai để báo cáo sốt như mình.
3. Nên có sẵn thuốc ho, sốt...trong nhà nhé, đừng như mình, nhà không có thuốc.
4. Hãy biết sợ covid, đừng như mình, chủ quan nằm nhà 2 đêm không xử lý. Cũng đừng như đám đồng nghiệp của mình, chả sợ gì, sốt cũng kệ. Haizzz, chán đời cái sự chủ quan.
Chúc mọi người mạnh khoẻ! Cố gắng vài ngày thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nguyên là, từ ngày 24/07 tại Hà Nội áp dụng chỉ thị 16 do nguy cơ về tình trạng covid lây lan cao. Mình và mọi người ở công ty cũng thường xuyên cập nhật tin tức về covid, rồi sôi nổi bàn luận các ca bệnh ở đâu, cách thông chốt...bla, bla( công ty không thuộc dịch vụ thiết yếu).
Ngày 26/07, nhớ lắm. Sau cả ngày làm việc, cả đám rủ nhau cắt bánh chúc mừng sinh nhật sếp. Sau khi ăn uống 7749 thứ vào bụng, bắt đầu cảm thấy hơi nóng nóng, lấy cái nhiệt kế ra đo chơi chơi cho vui ( có sẵn trong túi nha), ai ngờ đâu 37,6 độ. Quay ra : "tao sốt rồi", cứ ngỡ đồng nghiệp hỗ trợ gọi con moẹ nó xe đến bốc đi cơ, nhưng không, cắm đầu cắm cổ ăn tiếp cho đến khi chìa cái nhiệt kế ra mới thấy bớt ăn. Bố đàn lợn!
Tiếp sau đó, mình nhắn tin báo cáo cho cửa hàng( nơi làm việc thứ 2) về việc đang sốt. Cũng cứ ngỡ rằng câu trả lời là về nghỉ đi hoặc đi khám hay gì đó tương tự, nhưng không. "Cứ đến đây nhé, đang đông khách" (vãi nhể, tao mà dính covid chả phải chúng mày xong béng sao).
Lóc cóc ra lấy xe, vừa dắt xe vừa kẹp nhiệt kế, gần 38 độ. Phi về cửa hàng, cố tình báo sốt thật, tránh xa mọi người, ấy thế mà vẫn có đứa lao ra sờ trán mình mới kỳ lạ. Hoá ra nó sợ mình nghỉ làm hơn sợ covid. "Kệ mẹ chúng mày, tao về nhà đây", chốt câu xong đi về.
Về phòng trọ không chào 1 ai, đóng kín cửa, leo lên giường nằm im, không thay đồ, không rửa mặt. Người nóng, nhức đầu, mỏi khắp người, đau họng. Haizzz, đủ triệu chứng covid rồi đấy nhá. Bắt đầu suy nghĩ: "không lẽ dính covid thật, mình đã đi đâu nhỉ? Dạo này lịch trình sạch sẽ mà. Rồi thì, có nên báo cho người nhà không? Báo người thân ở Hà Nội không? Một mình thì phải làm sao đây? Nếu là f0, đi cách ly phải chuẩn bị gì nhỉ?"... Bao nhiêu câu hỏi trong đầu, sợ, tủi thân, cô đơn, khóc. Xong rồi tự trấn an bản thân, cố gắng đêm nay xem sáng mai thế nào. Dậy đun nước ấm để uống, pha nước chanh uống, pha luôn nước muối để súc miệng. Cố gắng ăn hết hộp bánh và sữa rồi tự ru mình vào giấc ngủ. 2h sáng tỉnh, đo nhiệt độ, gần 38 độ, nóng, mỏi, khát nước. Bò dậy uống nước rồi nằm tiếp, có lẽ thiếp được chút. 4h sáng tỉnh, đo được 38,2 độ, cực kỳ hoang mang, có chút tuyệt vọng ở lúc này. Rất lo sợ dính covid, rất sợ làm người thân, bạn bè lo lắng cho mình trong vô vọng mà không thể đến gần hay chăm sóc. Cảm giác thật là khó tả.
6h sáng, nhiệt độ là 37,8. (Đến đoạn này các bạn sẽ thắc mắc là tai sao không uống hạ sốt? Mình chẳng có bất kỳ thứ thuốc gì trong nhà cả). Bắt đầu suy nghĩ đến việc báo cho y tế và đây cũng là công cuộc gian nan này. Lục tung zalo tìm số điện thoại đường dây nóng thì nào là số không đúng, nào là không tín hiệu, không gọi được... Tìm số trạm y tế quanh đây, cả 3 số đều là số không đúng. Cuối cùng gọi đến Hotline của Bộ Y tế, họ cho số của bên nào đó gần chỗ mình ở.
Tiếp theo là sự giằng co giữa việc tự đi ra trung tâm y tế hay để họ đến bốc đi. Thật lòng không muốn đi ra ngoài, nhưng không đi thì mình thành không khai báo khi ốm sốt, giằng co 1 mình mãi, quyết định ở nhà khai báo onl trước rồi đi ra trạm y tế test covid. Buổi chiều, lết ra trạm, người đông như kiến, không hiểu tiêm hay làm gì. Hỏi mấy cô áo trắng, họ bảo không test covid. Chạy đến trạm cấp cao hơn thì phải, cũng không test, đến 2 bệnh viện ở khu vực cũng không được. Đi về trong hoang mang, mệt mỏi. Thêm 1 đêm nằm nhà y đêm trước, lo sợ, hoang mang.
Sau khi hỏi han, sáng hôm sau e lết tới 1 bệnh viện cách khoảng gần 10km để test covid, ơn trời, âm tính. Trong khoảng thời gian đấy, trạm y tế xã cũng gọi mình ra trạm test covid, chắc do mình khai báo online. Cũng ơn trời, nhờ nỗ lực uống nước, uống sữa, ăn hoa quả các kiểu mà nhiệt độ cũng giảm luôn trong buổi sáng đấy. Hú hồn lắm các bác ạ, đau hết cả tim, gan, lòng, mề. Thế nên, em rút ra :
1. Ở yên khi được yêu cầu, hạn chế ra ngoài thời gian này
2. Hãy để ý các thông báo tìm f1,2 tại khu vực mình sinh sống để lấy số trạm trưởng, trưởng công an. Sẽ không phải lay hoay tìm ai để báo cáo sốt như mình.
3. Nên có sẵn thuốc ho, sốt...trong nhà nhé, đừng như mình, nhà không có thuốc.
4. Hãy biết sợ covid, đừng như mình, chủ quan nằm nhà 2 đêm không xử lý. Cũng đừng như đám đồng nghiệp của mình, chả sợ gì, sốt cũng kệ. Haizzz, chán đời cái sự chủ quan.
Chúc mọi người mạnh khoẻ! Cố gắng vài ngày thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.